(Tiếp theo kỳ trước )
-
Phải… chi… ngày… đó…
Giọng nói khàn khàn gần như hụt hơi
ngắt quãng trong tiếng mọt nghiến gỗ kèn kẹt. Nghĩa nhìn sang, ông già ngồi
ngoẹo đầu, con mắt còn lại đã nhắm, mắt kia vẫn là cái hố tối om rỉ nước. Buổi
tối, chỉ với mấy con cá khô và một chai rượu, hai người lặng im ngồi đối ẩm. Lặng
im vì khi nâng chén đầu tiên ông già đã rào trước: “Uống đi! Đừng hỏi gì, mất
ngon. Rồi khắc biết”. Giờ ông già chắc đã say lắm rồi. Còn Nghĩa uống ít mà cũng
thấy lơ mơ. Nhìn lên mái nhà và mọi thứ xung quanh thấy chung chiêng dưới ánh
điện nhập nhoạng.
Có tiếng bước chân và tiếng kẹt cửa.
Nghĩa ngẩng lên nhìn về phía đó. Cánh cửa mở. Út Sâm! Phải rồi. Đúng là Út Sâm.
Vẫn khuôn mặt thanh tú với nước da trắng mịn. Vẫn đôi mắt, khóe môi của ngày
xưa. Nàng vẫn trẻ trung bất chấp thời gian.
Sâm gật gật đầu vừa như chào Nghĩa vừa
như bảo anh đi ra ngoài. Chắc nàng sợ kinh động đến giấc ngủ của ông già.
Nghĩa đứng dậy và ra cửa. Trong ánh
trăng sáng vằng vặc anh thấy Sâm đang đứng giữa sân. Vẫn dáng người thanh mảnh
trong bộ bà ba lụa trắng, Sâm cười cười nhìn anh, tay nàng vẫy vẫy ra hiệu anh
đi theo.
Nghĩa quay người khép cửa, ngoảnh lại
thì Sâm đã ra tới ngõ. Anh thong thả bước theo Sâm. Qua bờ tre đến khoảng ruộng
mùa này đang khô hạn chỉ trơ những gốc rạ. Đất cứng dưới chân giầy, anh bước
thập thõm như người ngủ mê.
Bây giờ hạn trắng đồng nhưng ngày ấy
sao nước to thế. Sau giải phóng mấy tháng thì có trận lụt ghê gớm. Nước mênh
mang trên đồng chảy cuồn cuộn, đường ngõ ngập đến thắt lưng. Gió thông thốc vần
vũ trên trời. Những mái nhà lợp tôn không lấy gì làm kiên cố của người dân miền
Trung bị nước làm lung lay và gió phũ phàng xô đẩy đổ ụp hàng loạt. Bộ đội được
lệnh giúp dân chống lụt. Suốt cả ngày Nghĩa và đồng đội dầm mình trên cánh đồng
này để đưa dân ngoài gò thấp giữa đồng sơ tán vào xóm anh đang ở. Khi đa số dân
đã vào vị trí an toàn thì bộ đội cũng gần kiệt sức. Người cuối cùng được Nghĩa
đưa ra khỏi nơi nguy hiểm là một bà già cô đơn sống ở cuối gò. Anh cõng bà lội
bì bõm trong nước lạnh hàng giờ. Rồi cũng đặt được bà cụ lên hiên nhà Út Sâm. Nhìn
cô cùng bố mẹ xăng xái săn sóc bà cụ, Nghĩa thấy vui vui vì mình đã hoàn thành việc
được giao. Mệt quá rồi! Nghĩa ngồi phệt xuống hiên nhà, người anh sũng nước. Có
lẽ bây giờ mình sẽ đi thay quần áo, ngủ một giấc… Bà lão hấp háy cặp mắt nhăn
nheo nhìn Nghĩa, miệng phều phào: “Phúc đức quá…Phúc đức quá. Thím thoát rồi.
Chỉ tiếc… còn bao lúa… Hết lụt lấy chi sống…” Nghĩa nhìn ra ngõ, nước vẫn dâng,
gió vẫn cuồn cuộn. Phải lấy bao lúa về cho cụ già. Vẫn còn kịp. Nếu nhanh vẫn
còn kịp. Nghĩa lao ra khỏi nhà. Chợt nghe ầm một tiếng, anh tối sầm mặt mũi.
Một cành mít to ngoài ngõ bị gió vặn đứt rơi đúng vào đầu. Cái mũ cối văng
xuống nước, Nghĩa cũng đổ xuống nước, bất tỉnh.
Khi Nghĩa tỉnh lại, anh bắt gặp một khuôn
mặt đang cúi xuống, một đôi mắt đang lo lắng nhìn mình. Trong khóe mắt ấy lấp
loáng những giọt nước mắt. Một bàn tay mát lạnh đặt trên trán. Sâm! Út Sâm.
Nghĩa thì thào và cầm lấy cổ tay thiếu nữ đưa vào ngực mình, những ngón tay mềm
chạm vào ngực mơn man. Cái cổ tay tròn kia vẫn ngoan ngoãn nằm nguyên trong tay
anh làm Nghĩa mạnh dạn hơn, anh vươn tay kia choàng qua vai người con gái để
kéo khuôn mặt thanh tú ấy gần hơn nữa. Ánh mắt vẫn đau đáu và nồng nàn nhìn vào
mắt anh. Gần … rất gần. Lần đầu tiên trong đời môi anh chạm môi thiếu nữ…
Trăng vẫn sáng, cả cánh đồng bây giờ
nhuộm một màu vàng. Gió phóng khoáng trên cánh đồng nghe mát rượi. Nghĩa bước
theo Sâm mà tự hỏi: Sao nàng vẫn trẻ còn mình thì già cỗi. Phải chăng nàng được
sống vô tư còn anh thì trăm ngàn nỗi lo phải giải quyết để tồn tại. Tồn tại mà
cũng khó lắm thay bởi những nỗi sợ liệu mình có khỏi dại khờ hoặc ích kỷ quá không,
liệu mình có vi phạm điều cấm kị tôn thờ. Có những lúc anh tưởng mình không còn
là mình. Suốt đời phải nhìn sắc mặt mọi người và sống cho dư luận để rồi sợ tất
cả, làm hết thảy mọi việc để vừa lòng họ. Đến bây giờ nhìn lại thấy cái sự tồn
tại ấy trở nên vô vị nhạt nhẽo. Còn tình yêu duy nhất trong đời thì mình lại
không biết giữ.
Cái dáng người đang thanh mảnh trong
bộ bà ba trắng tinh khiết kia đang ở phía trước. Gió thổi mạnh làm mái tóc dài
của nàng bay ngang nhuộm trăng lấp lóa, bộ bà ba trắng hất ngược về phía sau hiện
rõ những nét cong mềm mại của cơ thể. Cả đời anh vẫn đi theo bóng dáng nàng. Để
tiếc nuối… mặc dù hiện anh đang sống với người vợ thành đạt. Tiếc nuối… vì
những tham vọng hãnh tiến của vợ. Tiếc nuối… vì nhiều khi mình là một người
thừa. Ngay cả chuyến đi này anh cũng đi ké đoàn tham quan của cơ quan vợ. Để
lấy lòng cấp trên, người ta còn mời thêm cả ông thủ trưởng cơ quan chủ quản. Vợ
anh cặp kè với cấp trên trong suốt chuyến đi, còn anh thì tự dưng thừa ra như
người độc thân lạc lõng. Các thành viên trong đoàn ngoài mặt thì ra vẻ tôn
trọng phu quân của bà thủ trưởng cơ quan nhưng trong đầu ai biết họ nghĩ gì. Nhìn
theo bóng thanh mảnh đang đằng trước tự dưng anh thấy sợ cái dáng người đẫy đà,
sợ cái khuôn mặt căng no mỡ màng, sợ cái nhếch mép cười nửa miệng của người đàn
bà đã từng gần gũi và đã từng có con với anh. Cả những đứa con cũng coi anh là
một lão già gàn dở, suốt ngày chỉ biết ru rú sách vở, lúc nào cũng nơm nớp sợ
không hoàn thành nhiệm vụ, sợ không vừa lòng cấp trên, sợ không vừa lòng vợ con
và bạn bè đến mức phải cố chỉn chu mọi nhẽ, đến mức chả bao giờ dám nói to. Chỉ
có mẹ chúng, người phụ nữ thành đạt, biết thời biết thế vươn lên, có đủ điều
kiện chiều chuộng cho chúng trở thành nổi bật trong đám bạn bè.
Đằng trước, Sâm thỉnh thoảng ngoái lại
như để biết chắc chắn Nghĩa vẫn đang đi theo. Cả hai đã lặng im đi một đoạn khá
xa trên cánh đồng. Nghĩa chợt sững lại khi trước mặt là ngôi tháp Chăm cổ. Ngôi
tháp đột ngột nhô lên như một trái núi nhỏ sau con đường sắt chắn ngang tựa con
đê trên cánh đồng. Nghĩa đã hiểu: Sâm muốn đưa anh về cái chỗ mà hai đứa đã gặp
nhau lần cuối cách đây ba sáu năm trời. Mà sao lại trùng hợp kỳ lạ. Đài thông
báo hôm nay có nguyệt thực. Lần cuối hai đứa gặp nhau cũng vào đêm nguyệt thực.
Phải rồi, hôm ấy có nguyệt thực. Hai
đứa đã ngồi sát nhau trên đoạn tường đổ phía ngoài tháp cổ. Trăng rải trên thân
tháp ánh vàng rực rỡ. Những phù điêu vũ nữ với cánh tay tròn đang múa được ánh
sáng chiếu vào như mềm mại hơn, những bầu ngực tròn, những thân thể uốn éo, những
đôi chân trần nhún nhảy… tất cả được ánh trăng viền lấy làm nó tròn căng đầy
đặn… tất cả như muốn thoát ra khỏi những bức tường để được phô diễn những vũ
điệu mê hồn.
Nếp sống kỷ luật quân đội chỉ cho anh một tuần
có một buổi tối được gặp Sâm vì bây giờ doanh trại đã hoàn thành, anh không tá
túc ở nhà nàng nữa. Yêu nhau được mấy tháng, vậy mà nhiều lần Sâm hỏi yêu người
ta từ khi nào, Nghĩa thú nhận mình đã yêu Sâm từ ngày đầu gặp mặt. Khi hỏi Sâm
yêu anh từ khi nào thì nàng cười nhẹ: “Đã biết rồi, răng còn hỏi? Người chi kỳ dễ
sợ…” nhưng nàng thường hay nhắc cái ngày Biểu đưa bức thư đến nhà thì anh biết
kể từ hôm ấy nàng đã có cảm tình với mình. Thực ra từ hồi yêu nhau tới giờ Sâm
nói rất ít. Chỉ có ánh mắt nồng nàn đăm đắm nhìn anh. Nhìn vào ánh mắt ấy Nghĩa
biết người con gái này đã nguyện gắn bó suốt đời với anh. Nhưng tương lai tình
yêu này sẽ đi đến đâu thì chính anh cũng không rõ. Nếu lấy Sâm thì Nghĩa sẽ
phải đưa Sâm về miền Bắc. Liệu gia đình hai bên có chấp nhận không. Hôm nay anh
sẽ nói với Sâm để cùng tìm cách…
Còn nữa, hôm qua Chủ nhiệm Chính trị Trung
đoàn gọi anh lên. Thủ trưởng bảo trước đây đồng chí được cấp trên đưa vào nguồn
phát triển cán bộ. Nhưng qua theo dõi thấy đồng chí thời gian gần đây có biểu
hiện mất lập trường. Đồng chí yêu một cô gái có tư tưởng phản động, con của một
tên lính chế độ cũ. Rồi lại vì cô ta mà đánh đồng đội. Như vậy quan điểm địch
ta rất mơ hồ. Thậm chí bao che cho kẻ thù, để mất tình đồng đội. Có hai hướng
để đồng chí chọn lựa: hoặc là đi học trường quân chính đào tạo sỹ quan nhưng
phải xác định lại lập trường, chấm dứt mọi quan hệ với cô gái kia và gia đình
nó; hoặc là ra quân. Nghĩa đắn đo. Đây là tình yêu đầu đời của mình. Vả lại
sống trong chế độ nào thì người ta phải theo chế độ ấy, huống chi Sâm chỉ là
một nữ sinh… nàng viết thư theo yêu cầu của nhà trường. Cái chính là nàng đã
thay đổi. Nàng dám yêu một anh lính Giải phóng, đó là một sự thay đổi lớn.
Nhưng Nghĩa không thể cãi lại Thủ trưởng…và điều này anh sẽ để trong lòng mà
không thể nói với Sâm…
Sâm đã dừng lại ở chân tháp cổ. Nàng
ngồi đúng vào cái nơi mà nàng và Nghĩa ngồi cách đây đã ba sáu năm. Trăng vẫn
sáng nhưng nhìn lên đã thấy vầng trăng sậm đỏ và khuyết đi một tí. Bắt đầu
nguyệt thực rồi, bóng quả đất sắp sửa đè lên mặt trăng. Nghĩa nhìn quanh nơi
chân tháp, những bức phù điêu qua thời gian vẫn gần như nguyên vẹn, vẫn căng
tròn mềm mại nhún nhảy như sắp bay lên, còn trên nóc tháp lở lói những cây bồ
đề nhỏ cúi mình nhìn xuống hưởng ứng vũ điệu bằng tiếng xạc xào của tiếng lá
khua theo gió. Anh ngồi xuống cạnh Sâm và nhận thấy từ nàng tỏa ra làn hơi mát
lạnh dễ chịu. Nhưng lạ chưa, nàng đang dịch ra xa để không sát gần anh. Lần
nữa, Nghĩa ngồi sát vào, nàng lại dịch ra. Thêm hai, ba lần như vậy… đến khi
nàng không còn chỗ để ngồi dịch ra nữa vì đoạn tường vỡ đã hết thì nàng đứng
xuống đất và nhìn vào mắt anh. Nghĩa nhìn thấy mắt nàng phản chiếu ánh trăng chợt
lóe lên như giận dữ rồi đột ngột nhòa đi… hình như nàng đang khóc…
Nghĩa lúng búng: “Sao vậy Sâm… Lại đây
ngồi với anh”
Sâm vẫn đứng yên. Nghĩa chợt hiểu.
Nàng đang giận anh. Cũng phải thôi. Cũng chính nơi này anh đã làm nàng thất
vọng. Chính nơi này anh đã trốn chạy tình yêu…
Rồi Sâm đột ngột bỏ về.
Nghĩa ngồi ngẩn người. Kỳ ghê! Kéo
nhau ra đến tận đây rồi chẳng nói gì. Một đoàn tàu ầm ầm chạy qua. Khi toa cuối
của đoàn tàu đi qua thì Nghĩa thấy Sâm đã đi được một đoạn khá xa.
Anh xin lỗi! Tại anh! Tại anh hết. Cái
giây phút ngọt ngào nhất, thăng hoa nhất anh đã bỏ lỡ. Hôm ấy, tại nơi này Sâm đã trong vòng tay Nghĩa. Đầu
nàng đã ngả vào ngực anh, khuôn mặt nàng đầy trăng, mắt nàng lấp lánh ánh
trăng… Sâm say đắm nhìn vào khuôn mặt Nghĩa đang cúi xuống. Trăng dọi sáng vầng
trán anh, gió thổi tóc Sâm mơn man bên má. Môi chạm môi. Họ hôn nhau say đắm.
Nghĩa như mê đi trong vị ngọt ngào của đôi môi người yêu và cảm thấy vòng tay
nàng siết lấy anh chặt hơn chặt hơn.
Mình và nàng sẽ đến tận cùng của tình
yêu. Không việc gì phải băn khoăn đắn đo nữa… Nghĩa lập cập mở từng nút áo Sâm…
Trăng nhễ nhại… bàn tay run run trên bầu ngực tròn căng. Không gian chỉ có ánh
trăng và tiếng rì rào xào xạc của những lá cây trên ngọn tháp. Rồi anh cúi
xuống gắn miệng vào bầu ngực trinh nữ, bàn tay tiếp tục lần tìm. Vòng tay của
của người yêu lỏng dần, lỏng dần… Thoảng trong tiếng xạc xào là tiếng kêu khe
khẽ: “Ui dà… Em… Em tội tình chi mà…mà ông Việt cộng xét… xét người… em…”
* Dị òm: Xấu hổ quá (tiếng Quảng Nam)
Đọc thêm!