Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

AI NGƯỜI KHÔNG CÓ 8-3



Hôm vừa rồi đi một hội chùa. Tháng giêng đa số các chùa đều mở hội. Đến nhà một thằng bạn chơi, gặp hội chùa ở quê nó. Trong lúc vợ nó bận bịu bếp núc làm cơm, hai thằng rủ nhau ra chùa.

Loanh quanh xem xét hết mọi chỗ. Gặp sư thầy trụ trì. Sư thầy mời bia “Hai nơ ken”. Rồi mời cả thuốc lá ba số 5. Lộc Phật, lộc chùa mà…mấy khi gặp người quen. Quen là quen thằng bạn mình…Oai ra phết.

Sư thầy nhìn mặt thì tầm tuổi mình. Đầu cạo trọc chắc cũng lâu lâu, bây giờ cọng tóc nhu nhú như chân nhang trong bát hương hội đồng. Nhưng mà tất cả các cọng tóc đều bạc hết.

Vị sư này chắc thời còn trẻ cũng khá xinh gái. À quên: đấy là vị sư nữ! Mà cũng lạ, ở quê mình đa phần trụ trì các chùa làng là sư nữ.

Trên đường về, thằng bạn bảo: “Vị sư này trước là thanh niên xung phong trên đường Trường Sơn thời chống Mỹ.”

Mình hỏi “Sao xinh gái vậy không đi lấy chồng mà lại đi tu!”

Thằng bạn trả lời: “ Giải phóng mới được về, lỡ mẹ nó thì con gái, người teo tóp như miếng cau khô… Trẻ thì nó không ngó đến. Già thì thằng chết vợ, thằng bỏ vợ, lại kèm thêm một đống con… mà mấy anh già thì nước non gì. Đâm khiếp! Vậy nên đành đi tu…”

Nghe xong, chỉ biết chép miệng: “Khổ thế!”
*
* *
Rồi lại nghĩ về những cô thanh niên xung phong mình đã gặp.

Đấy là thời kỳ cuối năm Bảy Hai đầu năm Bảy Ba. Bọn mình vào Nam đánh nhau.

Lúc ấy nghe rục rịch Hiệp định Pa ri sẽ được ký kết. Bom đạn cũng đã bơn bớt dọc đường đi. Bơn bớt chứ vẫn còn. Vậy là cấp trên cho bọn mình được đi xe ô tô vào đến trạm ngoài A Sầu- A Lưới (Thừa Thiên- Huế).

Đi trên đường Đông Trường Sơn. Máy bay vẫn ném bom nên đường hỏng liên tục. Lúc xe mình đi qua gặp nhiều tốp nữ thanh niên xung phong đang sửa đường.

Bọn mình được vỗ béo vài tháng trước khi đi B nên thằng nào cũng má phinh phính, môi đỏ… đẹp giai phết!

Mình là Trung đội phó nên thường đứng ở cửa xe. Chức trách cảnh giới máy bay đối phương ném bom là một phần, và còn một cái phần quan trọng hơn là nếu máy bay đối phương ném bom thì mình sẽ là người lao xuống vệ đường trước tiên… hoặc là sống hoặc là chết trước tiên. Chí ít thì cũng chẳng chết chùm. Nói ra cũng hơi xấu hổ. Nhưng giữa cái sống và cái chết thì dẫu có là thằng ngu cũng phải toan tính.

Vậy nên mình cứ đứng ở bậc cửa xe nghênh mặt nhìn giời…

Đi qua một đoạn đường vừa sửa nhấp nha nhấp nhô, xe bọn mình phải đi với tốc độ của rùa bò. Các cô thanh niên xung phong chống cuốc đứng bên vệ đường, tay vẫy, mồm léo nhéo: “Đồng hương đây! Đồng hương Nam Hà đây… Đồng hương Hà Nội đây… Đồng hương Hà Tây đây…”

Lính ta tất thảy nhoài người ra cửa sổ thành xe, tay vẫy rối rít, rồi cũng rào rào: “Đồng hương đây! Đồng hương Nam Hà đây… Đồng hương Hà Nội đây… Đồng hương Hà Tây đây…”

Mình cũng vậy, cũng một tay bám thành xe, tay kia vẫy, cũng mồm gào đồng hương, đồng hương…

Chợt có một cô Thanh niên xung phong nhảy lên chỗ bậc cửa xe mình đang đứng. Mình chưa hiểu sự thể thế nào thì bất ngờ cô quàng tay ôm lấy cổ mình và hôn rối rít lên hai má. Mình mới chỉ cảm nhận được mùi tóc khen khét, mùi mồ hôi… chưa kịp định thần... thì cô gái đã nhảy xuống. Cô vừa chạy vừa cười trong tiếng cười tiếng hô của cả đám lính trên xe và đám Thanh niên xung phong dưới đường: “Nữa đi… nữa đi…”

Đi qua đoạn ấy, cả xe đua nhau tán mình nào là lãi nhất, nào là sướng nhất… Thực ra đây là cái hôn đầu tiên mình được nhận từ một người con gái. Mình cũng chưa kịp cảm nhận được gì ngoài mùi tóc khét và mùi mồ hôi… Vậy là ngượng và xấu hổ.


Vì ngượng nên đến những đoạn đường sau hễ gặp Nữ thanh niên xung phong mình lại đưa tay dứ dứ… Không hô hét đồng hương đồng khói gì nữa…

Đến đoạn đường chuẩn bị kết thúc chặng đi xe chuyển sang cuốc bộ, lại thấy một đám các cô thanh niên xung phong chống cuốc nhìn… Mình vẫn đứng cửa xe tay dứ dứ…

Chợt có một cô (có lẽ nhiều tuổi hơn cả bọn) hát to… Không! Cô hét thì đúng hơn:

- “Chúng bay vào sẽ không có đường ra”(*)…

Rồi thấy cả đám Thanh niên xung phong nhao nhao:

- “Chúng bay vào sẽ không có đường ra”

Chúng mình lặng người. Không biết sao lúc bấy giờ mình còn kịp phản ứng hét to:

- Các anh không về thì… thì các em ế chồng! Ế chồng… Rõ chưa… sướng chưa…

Quay lại thấy sau lớp bụi mù các cô gái lặng im đầu cúi...
*
* *
Đến ngày hòa bình đơn vị mình chả còn được mấy thằng…


Hôm nay ngồi viết cái chuyện này bởi mình lại nhớ về cái ngày xưa ấy. Mùi tóc khen khét, mùi mồ hôi, những câu chào tìm đồng hương… và cả cái câu hát “Chúng bay vào sẽ không có đường ra…” như đang hiển hiện.

Ngày mồng tám tháng ba những người sang trọng sẽ có quà tặng là những thứ quý giá như xe đẹp, váy áo hàng hiệu, vòng xuyến đắt tiền, phụ nữ bình thường sẽ có hoa cùng những lời ngọt ngào và chắc chắn có những nụ hôn.

Còn những người phụ nữ như nhà sư kia không biết có gì ngày mồng Tám tháng Ba. Có chăng là ánh nến leo lét trước tượng Phật lạnh lẽo, những tiếng mõ đều đều trong âm u chiều vắng.

Vậy là vãn một kiếp hoa, sắp vãn một kiếp người!

Ô hay… thương sư à? Ai cần! Dớ dẩn thật. Sao mình vô lý thế! Già rồi đâm lẩn thẩn.

Hỡi ôi! Sắc sắc không không…


(*) Lời bài hát “Không cho chúng nó thoát” thời chống Mỹ của Nhạc sĩ Hoàng Vân.



5 nhận xét:

  1. Cửa thiền buông thỏng sắc không
    Thoát vòng tục lụy cần gì hương hoa

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện của bác vu vơ, bác dùng label là chuyện nhạt nhưng không nhạt đâu bác ơi, mặn lắm.

    Trả lờiXóa
  3. MỜI BẠN THAM GIA TRAO ĐỔI LINK VÀ THEO DÕI THÀNH VIÊN

    Trả lờiXóa
  4. đúng là buồn thật

    Trả lờiXóa
  5. Xem xong lòng em cứ rưng rưng , thương các Chị quá ! tất cả là tại Chiến Tranh cả , phải không anh ? Còn điều này nữa : mong anh sẽ nhớ hoài ''hương vị'' tinh khiết của cái hôn năm xưa ( không biết Chị ấy có còn trên cỏi đời không nhỉ ? biết đâu sẽ có ngày anh gặp lại chỉ khi vô tình Chị sẽ ghé qua đây ! ) Chúc anh vui .

    Trả lờiXóa