Xin kể một câu chuyện vui vui để mọi người cùng chia sẻ:
Có một ông sư trên đường tu tập.
Phương châm của vị này là sẽ đi các chùa để viếng thăm và học hỏi thêm các kiến
thức của các vị sư chủ trì về Đạo Phật bằng cách đặt ba câu hỏi. Nếu được trả
lời thỏa đáng thì sẽ ra đi ngay, nếu câu trả lời không thỏa đáng thì sẽ ở lại
chùa ấy đàm đạo để có chân lý.
Phương pháp hỏi và trả lời trên nguyên tắc vô ngôn. Bởi vì theo lời Phật thì chân kinh nhà Phật là không có chữ (có lẽ vì vậy mà Đường Tăng lấy kinh thì được nhận toàn sách kinh không chữ... ngặt vì Đường Tăng chỉ là anh người trần mắt thịt nên mới tá hỏa đòi kinh có chữ). Hỏi bằng cách ra hiệu và trả lời cũng bằng cách ra hiệu. Tuyệt đối không nói.
Vị sư này đi suốt ngày mới đến gặp được một ngôi chùa ở trong rừng. Chủ trì trong ngôi chùa này là hai vị sư: một đã già, một trẻ hơn nhưng chột một mắt. Hai người vốn là anh em. Khi vị sư của chúng ta đến chùa, vị sư già xin cáo lỗi bởi trong thân khó ở, vậy nên nhường sư em một mắt đàm đạo.
Vị sư già vào trai phòng nghỉ ngơi. Chưa đầy dăm phút đã thấy khách đến chào, cáo từ ra đi mặc dù đêm tối và trước mắt là rừng rậm thú dữ. Vị sư già ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là vị sư khách vừa chào vừa lau miệng vì mồm bị tóe máu:
- Bạch thầy! Sao người lại đi ngay? Và vì sao miệng thầy lại tóe máu?
Sư khách trả lời:
- Bạch sư phụ. Bần tăng đã được sư huynh một mắt chỉ giáo đầy đủ rồi ạ!
- ? ? ?
- Bạch sư phụ. Đầu tiên con đưa một ngón tay lên trên đầu. Ý nói trong bảy cõi thì cao nhất là Phật. Sư huynh giơ hai ngón tay ngang mày, con hiểu là không chỉ có Phật mà còn có Pháp. Con bèn giơ ba ngón tay để nói rằng Tam bảo của đạo ta là Phật- Pháp- Tăng. Thấy thế sư huynh một mắt liền nắm tay lại, đấm vào mặt con một chưởng để khẳng định sức mạnh của Phật Pháp Tăng. Phải hội đủ ba thứ ấy mới thành chính quả. Hiểu đạo như vậy là đến gốc. Vậy nên con xin phép ra đi vì đã thỏa nguyện.
Nói đọạn sư khách chắp tay cúi chào và ra đi. Đợi khách đi xa, Sư già gọi sư một mắt lên hỏi:
- Sư đệ cho ta biết vừa rồi đối đáp thế nào mà vị khách tâm phục ra đi ngay?
Vị sư một mắt thưa:
- Thưa sư huynh. Thoạt đầu thấy nó đưa một ngón tay là đệ đã cáu lắm. Thằng này láo, dám chế giễu đệ là thằng mắt chột. Đệ mới đưa hai ngón tay dọa: Đừng có mà láo, ở đây chúng tao có hai anh em, vật mày phát chết tươi đừng tưởng bở. Nó lại đưa ba ngón tay ý bảo rằng: dẫu hai người nhưng cũng chỉ có ba con mắt thì có gì đáng gọi là khỏe mà còn khoe. Đệ điên lên: Thằng này láo quá rồi. Thế là đệ nắm tay giang thẳng cánh cho một chưởng vào mặt nó đến hộc máu mồm. Vậy là nó sợ quá phải cáo từ để đi ngay...
- Mô Phật... Bồ tát cứu khổ cứu nạn!
Phương pháp hỏi và trả lời trên nguyên tắc vô ngôn. Bởi vì theo lời Phật thì chân kinh nhà Phật là không có chữ (có lẽ vì vậy mà Đường Tăng lấy kinh thì được nhận toàn sách kinh không chữ... ngặt vì Đường Tăng chỉ là anh người trần mắt thịt nên mới tá hỏa đòi kinh có chữ). Hỏi bằng cách ra hiệu và trả lời cũng bằng cách ra hiệu. Tuyệt đối không nói.
Vị sư này đi suốt ngày mới đến gặp được một ngôi chùa ở trong rừng. Chủ trì trong ngôi chùa này là hai vị sư: một đã già, một trẻ hơn nhưng chột một mắt. Hai người vốn là anh em. Khi vị sư của chúng ta đến chùa, vị sư già xin cáo lỗi bởi trong thân khó ở, vậy nên nhường sư em một mắt đàm đạo.
Vị sư già vào trai phòng nghỉ ngơi. Chưa đầy dăm phút đã thấy khách đến chào, cáo từ ra đi mặc dù đêm tối và trước mắt là rừng rậm thú dữ. Vị sư già ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là vị sư khách vừa chào vừa lau miệng vì mồm bị tóe máu:
- Bạch thầy! Sao người lại đi ngay? Và vì sao miệng thầy lại tóe máu?
Sư khách trả lời:
- Bạch sư phụ. Bần tăng đã được sư huynh một mắt chỉ giáo đầy đủ rồi ạ!
- ? ? ?
- Bạch sư phụ. Đầu tiên con đưa một ngón tay lên trên đầu. Ý nói trong bảy cõi thì cao nhất là Phật. Sư huynh giơ hai ngón tay ngang mày, con hiểu là không chỉ có Phật mà còn có Pháp. Con bèn giơ ba ngón tay để nói rằng Tam bảo của đạo ta là Phật- Pháp- Tăng. Thấy thế sư huynh một mắt liền nắm tay lại, đấm vào mặt con một chưởng để khẳng định sức mạnh của Phật Pháp Tăng. Phải hội đủ ba thứ ấy mới thành chính quả. Hiểu đạo như vậy là đến gốc. Vậy nên con xin phép ra đi vì đã thỏa nguyện.
Nói đọạn sư khách chắp tay cúi chào và ra đi. Đợi khách đi xa, Sư già gọi sư một mắt lên hỏi:
- Sư đệ cho ta biết vừa rồi đối đáp thế nào mà vị khách tâm phục ra đi ngay?
Vị sư một mắt thưa:
- Thưa sư huynh. Thoạt đầu thấy nó đưa một ngón tay là đệ đã cáu lắm. Thằng này láo, dám chế giễu đệ là thằng mắt chột. Đệ mới đưa hai ngón tay dọa: Đừng có mà láo, ở đây chúng tao có hai anh em, vật mày phát chết tươi đừng tưởng bở. Nó lại đưa ba ngón tay ý bảo rằng: dẫu hai người nhưng cũng chỉ có ba con mắt thì có gì đáng gọi là khỏe mà còn khoe. Đệ điên lên: Thằng này láo quá rồi. Thế là đệ nắm tay giang thẳng cánh cho một chưởng vào mặt nó đến hộc máu mồm. Vậy là nó sợ quá phải cáo từ để đi ngay...
- Mô Phật... Bồ tát cứu khổ cứu nạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét