Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Chuyện ngày xửa...ngày nay

Ngày xửa ngày xưa…Ngày ấy
Gia đình nọ có hai vợ chồng và một lũ con.
Thằng bố thì ăn to nói nhớn, đi đâu cũng khoe mình anh hùng. Có một hôm cao hứng lên hắn bảo nhà mình đầu xóm canh cho cả xóm ngủ yên.
Hắn có tính hay khoe mẽ, đi đâu cũng tự hào là ta giỏi giang, ta tư duy hiện đại, ta nhất xóm. Hắn làm cái bàn thờ chình ình giữa nhà chiếm gần một phần ba diện tích nhà ở. Cái bàn thờ ấy to thật nên vợ con hắn suốt ngày chui gầm bàn, hắn còn đang định đào một cái hố xí cũng to nhất xóm quây bằng lá chuối khô.
Rồi hứng lên hắn xoay ra đóng thuyền và bảo là nghề đóng thuyền của hắn sẽ không thằng nào theo kịp. Ai ngờ được vài năm đã lỗ chỏng vó. Vợ con kêu ca, bảo là thôi đi, hắn không nghe mà tiếp tục bòn vét tiền của vợ con tổ chức lại nghề đóng thuyền. Vừa rồi hắn lại nhăn nhó bảo là đã có lãi… âm.
Sát nhà hắn có một thằng lưu manh. Thằng này từ đời cụ kỵ nó nhăm nhe thôn tính mảnh đất nhà hắn. Cụ kỵ nhà hắn cũng đã mươi lần vác gậy đuổi cụ kỵ thằng lưu manh chạy mất mật, nhưng cái ý thức muốn thôn tính vẫn lưu đến đời thằng hàng xóm lưu manh này.
Thằng hàng xóm lưu manh thỉnh thoảng kiếm cớ mò sang nhà, bắt tay bắt chân nói tốt, tốt, tốt, tốt. Ông chủ nhà khom người đưa hai tay ra bắt, mồm cũng kêu tốt tốt tốt tốt. Rất chi là thân thiện.
Nhớ lại thời ngày xưa cụ kỵ đã dặn lại phải cảnh giác với cái thằng hàng xóm đểu. Cứ mỗi lần thấy bố bắt tay thì mấy thằng con lại cảnh giác nhắc nhở. Hắn bảo im mồm. nhà bác ấy cũng giống nhà ta, đống rơm sát đống rơm, rãnh nước sát rãnh nước. Chúng mày không được hỗn.
Thằng hàng xóm đểu ngoài mặt tốt tốt tốt tốt nhưng ngày ngày cứ dịch mốc đất sang nhà hắn. Vợ con lại kêu ầm lên. Hắn lại bảo im cái mồm. Tao đang thỏa thuận hữu nghị. Chả biết thỏa thuận thế nào mà cái rãnh nước nhà hắn chỉ còn một phần tư còn đống rơm phải lùi vài mét.
Rồi thằng hàng xóm đểu còn bắt tay hắn giở trò thuê đất ngay cạnh rào, đào đất chỗ cao đem về nhà nó. Vợ con lại kêu, hắn bảo im mồm. Tao đã quyết rồi. Nhà này loạn. Đứa nào kêu tao cho ăn tát. Vợ con hắn đành im thít.
Chưa hết, tệ hơn nữa tên hàng xóm còn cho con sang tận nhà hắn đánh con hắn sưng mặt mũi. Con hắn kêu cứu: Bố ơi nhà chúng nó đánh con. Hắn bảo im mồm. Việc trẻ con, không thể để ảnh hưởng tới hòa khí giữa hai nhà. Nhiều lần như vậy nhưng hắn không dám ho he lấy một tiếng.
Cả làng thấy vợ con hắn sưng mặt mũi. Người ta hỏi thăm, hắn mới bảo là quả có bị đánh. Ai đánh? Hắn ấp úng bảo là người ngoài.
Thế là mọi người nghi ngờ lẫn nhau. Người thì bảo chắc là mấy thằng hàng xóm gần đấy, người thì bảo chắc thằng ở đầu xóm vì thằng này mới đánh nhau với nhà hắn. Nhưng tuyệt nhiên không ai nghĩ đến thằng đểu ở cạnh nhà hắn vì thấy hắn vẫn niềm nở khom người gọi là ông anh tốt tốt tốt tốt mỗi khi gặp.
Có lần vợ con hắn không chịu được làm ầm ĩ lên chửi bới thằng hàng xóm. Hắn vung cái điếu cày vụt cho vợ con một trận. Cái điếu cày dập te tua, nước điếu vãi khắp nhà khai mù. Vợ con hắn tức quá bảo hắn là thằng hèn. Chỉ giỏi bắt nạt vợ con. Giời ạ! Có ai khổ như mẹ con tôi không. Đã bị thằng lưu manh đểu cáng nó bắt nạt lại còn bị chồng đánh.
Cho đến một ngày thằng hàng xóm đểu cắt đứt cái dây của con tàu hắn vừa đóng, dọa hắn Đến lúc ấy cả xóm mới biết. Người ta hỏi. Hắn đành phải nói thật, rồi bảo các bác giúp tôi với.
Người ta ngao ngán bảo làm chồng làm bố mà im thin thít khi vợ con bị đứa lưu manh nó bắt nạt ở ngay nhà mình. Rồi lại còn đánh đập vợ con, rồi lại còn ăn hoang phá hoại. Liệu có xứng là trụ cột trong nhà nữa hay không. Chả dại gì mà chúng tôi phải giúp thằng hèn. Giá có giúp, xong nó lại đi khom lưng nịnh thằng đểu rồi nói xấu chúng tôi thì ai mà chịu được. Vậy là người ta kệ.
Thằng con lớn lúc này đủ tuổi mười tám tức quá mới bảo với bố: Bố không xứng với vai trò trụ cột nữa đâu. Bây giờ bố ngồi đấy để mọi việc chúng tôi lo.
Thằng bố bảo: có lo được cứt. Ai còn lạ gì cái loại bắt mũi chưa sạch!
Thằng con lúc bấy giờ mới thong thả bảo: Có thể chúng tôi bắt mũi chưa sạch nhưng chúng tôi đã có kinh nghiệm của bố không thể gọi thằng đểu là bạn tốt bụng. Tôn trọng tất cả mọi người, quan hệ tốt với tất cả mọi người nhưng không bao giờ liên minh với loại đểu cáng, nghe nó xúi đểu rồi về bắt nạt người nhà. Có giỏi thì bảo nó trả lại ba phần tư cái rãnh, có giỏi thì bảo nó trả lại cái chân đống rơm vừa mới mất.
Bà vợ nói thêm: có giỏi thì ông lo cho cả nhà không phải chạy ăn từng bữa. Cái mồm cứ xoen xoét vì vợ con nhưng lại bắt vợ con è cổ gánh nợ. Anh hùng cái gì, nó đến nhà đánh vợ con mà đứng giương mắt không dám mở mồm chứ chưa nói đến chuyện động chân động tay. Chỉ cái mồm giỏi lí luận.
Thằng bố đuối lí gào lên: Tiên sư chúng mày, toàn những đồ bất hiếu bất mục! Ông lại tống hết chúng mày vào gầm bàn bây giờ. Chúng mày phải học tập tấm gương sáng đi. Tiếp tục học tập. Học nữa! Học mãi!

1 nhận xét:

  1. Học trò Thành Namlúc 08:56 17 tháng 8, 2011

    Thầy răn đau quá. Có lẽ con dân đất Việt đều ít nhiều cảm được cái day dứt lòng thầy trong nhưng dòng chữ tiếu ngạo khơi khơi vậy. Học trò chúng con trộm nghĩ cái nhà đó phải chăng đã đến lúc mạt vận vì thằng cha ăn tàn phá hại, ích kỷ cá nhân, chẳng vì lợi ích của vợ con hắn và chính cái nhà đó lại mắc thêm căn bệnh nan y mạo xưng sứ mạng khai hoá chúng sinh, cưỡng bức nô dịch tư tưởng cả nhà bằng thứ tà giáo mê lầm (thầy chả nói nhưng chúng con cũng biết cái bàn thờ chình ình giữa nhà nó thờ tổ mối chứ không phải tổ tiên). Ta có chọn được cha không?

    Thầy đọc chơi mấy bài "Đại Vệ Chí Dị" trên trang Blog Người Buôn gió cũng thâm cay lắm (http://nguoibuongio1972.multiply.com/).
    Nhiều tin tức lề trái được điểm ngày 3 lần trên trang ba sàm rất đầy đủ thầy ạ: http://anhbasam.wordpress.com

    Trả lờiXóa