Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

NGẪM THẾ SỰ...


Hôm nay trường tổ chức chia tay hiệu phó nhà trường nghỉ hưu.
Bốn mốt năm công tác gõ đầu trẻ ở cái nhà trường này. Nay anh phải xa. Cả người ở người về đều cảm động.
Anh tâm sự: về rồi chẳng tiếc gì đâu. Nhưng những đêm ngủ thấy nhớ trường khủng khiếp. Cứ như mình còn đang công tác.
Bọn chúng tôi sợ anh sốc, anh hẫng hụt... Vì chúng tôi đã từng thấy nhiều ông lúc còn công tác phong độ hiên ngang, tinh thần phơi phới… về hưu được mấy ngày trông tiều tụy như thằng chết toi, vào ra ngơ ngẩn…
Cả bọn động viên, anh sống vui, sống khỏe…
Anh cười: các bạn lo vớ vẩn. sao mà tôi hẫng hụt được, sao mà tôi phải sốc. Nhớ là nhớ công việc, nhớ cái nghề của mình. Việc gì phải sốc, phải hẫng hụt
- Nhưng các ông kia…?
- Ồ kệ họ! Họ đang sống sung sướng, lắm bổng lộc…thì họ lo, họ buồn, họ tiếc khi phải nghỉ hưu. Chứ còn anh em mình nghỉ hưu hay làm việc thì có thay đổi gì đâu. Có mất gì đâu, có thêm gì đâu mà tiếc…
- Nhưng…
- Lại nhưng nữa rồi. Đơn giản thế này thôi, ông cũng đang muốn nghỉ phải không nào. Vì ông có trách nhiệm nhưng sợ không làm hết trách nhiệm nên muốn nghỉ. Nếu không được nghỉ thì ông vẫn phải cố hết sức mình. Nhưng chắc chắn không bao giờ ông ham hố.
-Nhưng tôi thấy có ông nhà thơ to lắm làm đến Ủy viên Bộ Chính trị lúc phải nghỉ hưu cũng bực bội hẫng hụt… bất mèo bất mãn đến mức định rủ các đồng chí khác lên rừng… làm cách mạng lần nữa.
- À vậy thì mình không biết. Đấy là công việc của những nhà cách mạng chuyên nghiệp.
Anh em mình chỉ là nhà giáo thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét