Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

SINH MẠNG CHÍNH TRỊ!


Ngày ấy bọn mình đóng quân tại thôn Bồng Lạng- xã Thanh Nghị huyện Thanh Liêm. Nơi ấy đất chè, bạt ngàn chè xanh: “Khôn uống chè Trại, dại uống chè Me, chồng bảo không nghe uống chè Bồng Lạng”. Bọn mình thường vặt búp chè xanh của dân đem về doanh trại nổi lửa sao, vò … để được thành chè mạn. Uống nước đầu thì ngon lắm nhưng từ nước thứ hai thì nhạt toẹt.
Bọn con gái là chiến sĩ nuôi quân cứ tối tối lại mò đến chỗ tiểu đội mình để gạ uống nước chè… rồi gạ mình hát cho nghe. Nói không phải khoe, ngày xưa mình cũng khơ khớ trai (Có ảnh chụp treo làm mẫu ở Hiệu ảnh) và có giọng hát nghe cũng được, oai hơn nữa đang là sinh viên, xếp vào loại có bằng cấp cao trong đơn vị… thành thử cũng được chị em ngưỡng mộ. Trông thấy mặt là các cô lại léo nhéo “Đồng chí anh”…
Điều ấy thì sau này mới biết chứ ngày ấy mới mười tám tuổi, ngu lắm! Thấy bọn con gái đến yêu sách này nọ thì ghét…vậy là tìm mọi cách để chọc các “đồng chí em”. Mình thường đặt những câu thơ đểu để tả các cô, ví như: “Cằm cô Luận, trán cô Binh/ tớ đem ghép lại thành hình Lê nin”- hay “Đùi Na, má Dánh, mông Đào/ lưng Vân lắp vào quỷ dữ chạy xa…” qua những cái mồm lính nghêu ngao, bọn chị nuôi tức lắm.Vậy là các “đồng chí em” rắp tâm trả thù.
Hôm ấy Tiểu đoàn tổ chức xem phim. Ác một nỗi mình phải gác từ 8 giờ tối đến 10 giờ. Không được đi xem nhưng mình háo hức lắm. Tranh thủ lúc chưa vào phiên, 7 giờ tối mình đã súng AK đeo sau lưng, có mặt ở sân bãi định bụng ngó một tý rồi về gác. Phim chưa chiếu nên bọn “đồng chí em” giời đánh thấy mình đến thì xúm lại quây lấy. Đứa bá vai đứa bá cổ huyên thuyên cười nói. Mình cố thoát khỏi lũ yêu tinh này nhưng không được. Vùng vẫy một lúc thì bọn chúng cũng lảng ra. Đếch vào nữa ông về, đi làm nhiệm vụ.

Nhưng đến khi nhìn đến súng thì mất mẹ cái băng đạn.
Chắc chắn chỉ mấy của giời đánh này lấy mất.
Lo vã mồ hôi hột. Bây giờ Chỉ huy mà báo động kiểm tra vũ khí thì bị tước quân tịch như chơi.
Đứng gác gần kho quân khí, thấy lão Tạo coi kho bồn chồn ra vào. Chắc lão này muốn đi xem phim nhưng vì coi kho nên đành nhịn. À… có cách rồi.
Mình đến gần bảo: Ông có biết chuyện gì không?
- Chuyện gì?
- Con Vân Gù lên báo cáo lão Phụ (Lão này là chính trị viên) bảo ông bờm xơm trêu nó- (mình bịa chuyện này vì thấy Tạo hay xớ rớ bên cạnh Vân Gù).
- Thật không? Nhưng nó báo cáo tao bờm xơm nó như thế nào?
- Nó báo cáo ông lấy lá dứa dại cào vào đùi nó. Rồi nó kể: ông còn bảo nghe tin em có cái giếng to lắm, trong lắm. Cho anh thả nhờ con cá. (Chuyện này thì có thật ở hôm học chính trị, lúc bấy giờ con Vân Gù còn trả lời giếng của em to thật đấy… đút được cả đầu ông vào). Nó còn kích đểu rằng đảng viên gì mà mất dạy! Lão Phụ tức lắm bảo phải kỉ luật khai trừ. Ông ấy cách chức coi kho bắt đi đánh nhau thì cầm chắc mất gáo! Đợt này thì toi…

Lão Tạo tái mặt:
- Bỏ mẹ rồi! Sinh mạng chính trị chứ đâu phải chuyện đùa…
Mình bảo:
- “Sinh mạng chính trị” là cái đếch gì. Chỉ được cái nói sĩ. Mất mạng còn quan trọng bằng mấy cái sinh mạng chính trị…
Tạo bảo:
- Lính thì sợ gì chết. Chúng nó chết đầy! Nhưng mà bị khai trừ Đảng thì nhục. Nó thông báo về địa phương thì bố mẹ anh em họ hàng chỉ còn nước cắm mặt xuống đất. Vậy tao phải làm gì?
Chà chà… bây giờ mình mới mở mắt hiểu tầm quan trọng của “sinh mạng chính trị.” Còn hơn cả cái chết! Kinh! Mình thủng thẳng:
- Thì bây giờ cắn rơm cắn cỏ mà lạy cái Vân Gù để nó nói lại với Chính trị viên chứ còn sao nữa.
- Mày biết nó bây giờ ở đâu?
- Nó đang ở bãi chiếu phim.
- Mày trông nhà cho tao một tí. Tao đi gặp con này.
Tạo hùng hục chạy ra sân bãi. Vậy là trúng kế của mình, chỉ cần với tay qua kẽ phên nhà kho là mình đã có cái băng đạn. Chùi dầu mỡ, lắp vào súng. Xong! Súng ống nghiêm chỉnh…
Độ mười lăm phút sau Tạo lại hùng hục về: “Tao gọi nó ra nó đếch chịu ra”.
- Thì ông đợi nó đi xem về rồi nói với nó. Thôi tôi đi gác!
Và mình chuồn.
Hết phiên gác thì bọn nữ anh nuôi cũng đi xem về. Mình dọa: “Đồng chí em” nào vừa lấy cái băng đạn của lão Tạo ở kho. Lão đang tìm các “đồng chí em” để hỏi tội. Lão ấy còn dọa báo cáo lên Chính trị viên. Đợt này thì “sinh mạng chính trị” các “đồng chí em” toi rồi, đi đứt rồi…

Cả bọn phát hoảng, Vân Gù cãi:
- Chúng “đồng chí em” có lấy băng đạn ở chỗ lão Tạo đâu…
Cô Dánh nhanh nhảu:
- Chúng “đồng chí em” chỉ lấy băng đạn của “đồng chí anh” chứ ai vào nhà kho làm gì.
Mình vớ được câu ấy:
- Thế là rõ rồi nhá! Muốn hẳn hoi thì giả ngay cho “đồng chí anh”. Nếu không “đồng chí anh” sẽ báo cáo Chính trị viên.
Bọn nó khiếp bị báo cáo nên đành trả lại mình cái băng đạn. Mình cũng không ngờ thử vác cái "Sinh mạng chính trị" ra dọa lại đạt hiệu quả ngoạn mục đến vậy.
Lại phải tìm cách trả vào kho lão Tạo cái băng đạn vừa lấy.
Rồi lão Tạo đến lạy van bọn Vân Gù tha tội. Bọn này ngớ người chả hiểu sự thể ra làm sao. Vỡ nhẽ thì cả đám bảo mình là “Đểu”

“Sinh mạng chính trị” hay phết! Từ đấy thỉnh thoảng đem dọa một phát chơi, khối thằng vãi đái!

(Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết)

...

4 nhận xét:

  1. Em lại rinh cái này sang nhà em, bác nhá!..

    Trả lờiXóa
  2. Đọc những cái "chuyện nhạt" này mình thích hơn đọc Truyên ngắn. Vì nó khiến mình đau đời và thương đời quá !

    Trả lờiXóa
  3. Hay thật, buồn cười vụ cái giếng và con cá...hehehe

    Trả lờiXóa