Mấy hôm vừa rồi không viết blog.
Thực lòng rất bức xúc… về nhiều chuyện nhưng chẳng thể viết về cái gì. Vì những
“chuyện ấy” nhiều quá, nó đáng sợ quá và nhẫn tâm quá. Mặt khác nói ra có khi
bị quy là...
Thôi thì nói cái bình thường nhất, chẳng chính chị chính em, cho nó lành...
Thôi thì nói cái bình thường nhất, chẳng chính chị chính em, cho nó lành...
Thì
đấy: gần chín chục nghìn tỷ Vi Na Sin, hơn ba chục nghìn tỷ thanh tra vừa khui
ra, và chuẩn bị hơn chục nghìn tỷ xây dựng trụ sở bộ đinh tặc…
Hơn
tám chục triệu dân Việt, bình quân mỗi người từ đứa bé vừa chui ra từ bụng mẹ
đến người chuẩn bị chui vào đất… mỗi người một triệu rưởi tiền nợ.
Khốn
nạn! Ăn chẳng được ăn… mà lại chịu nợ. Những cái nợ không phải của mình.
Ừ
thì giá như thằng kinh tế tư nhân làm ăn thua lỗ thì nó phải chịu, vợ con nó
chịu. Nhưng mà đây lại Nhà nước… Nợ của Nhà nước thì dân phải chịu. Các ông cứ
việc làm bừa, cứ việc ăn chơi, cứ việc nhận trách nhiệm nhưng khẳng định không
làm sai… rồi có gì lại bắt dân chịu.
Có
một thằng bé đang học lớp tám nhưng nhà nó nghèo quá, dở hơi nữa là nhà nghèo
nhưng không được bình bầu là hộ nghèo vì nhà nó có một cái xe máy Tàu bố nó mua
lại của người ta với giá 2,7 triệu. Dù sao cũng là có xe máy, có xe máy thì
không thể là hộ nghèo. Đây chẳng phải là cái lý của người Mèo đâu mà là cái lý
của người Kinh đấy vì nhiều hộ nghèo quá nên mới sinh ra cái lý ấy lúc bình bầu…
Bố nó bảo thôi không đi học nữa ở nhà đi làm… chứ đi học thì bây giờ không biết
lấy gì bỏ vào mồm. Cô giáo nghe thấy đến tận nhà vận động. Và suốt hai năm học
còn lại ở cấp Hai, cô mua sách vở giấy bút, cô bỏ tiền túi đóng học phí cho nó,
cô xin cho nó không phải đóng góp xây dựng… Để rồi nó tốt nghiệp cấp hai loại
Giỏi. Và trước tình cảm ấy, gia đình cảm động cố sức cho nó học lên… và bây giờ
nó sắp tốt nghiệp Đại học… Vẫn biết cháu phải ngày đi học một buổi, một buổi
gia sư.
Thằng
bé ấy và bố nó đi đâu cũng rưng rưng kể về công ơn của cô giáo: Nhờ có cô mà
cháu được như hôm nay. Ngày tết, ngày lễ nào cũng đến nhà cô chúc tụng hỏi thăm…
chẳng có gì ngoài tấm lòng. Nhưng trò vui, cô vui và nhiều người cùng vui…
Dân
mình tình nghĩa lắm! Bởi vì ai cũng có một trái tim. Chả vậy mà đến tượng Thánh
Gióng cũng có tim, tượng ngựa Gióng cũng có tim…
Những
cô giáo như vậy thì có nhiều. Nhưng dù nhiều đến đâu cũng không thể lo nổi cho
tất cả học sinh nghèo bởi vì các nhà giáo cũng nghèo…
Gia
đình nông dân năm khẩu, nếu không phải cái món nợ chết tiệt do sự mạnh dạn,
sáng tạo của cấp trên sẽ có được bảy triệu rưởi… Có bảy triệu rưởi thì đổi đời!
Nhưng
tiếc thay… Bảy triệu rưởi ấy đã chìm xuống biển, trôi theo nước sông Đà, cháy
theo luồng khí ngoài khơi xa…
Nhưng
vẫn phải ngợi ca, vẫn phải tung hô, vẫn phải học tập…
Nhưng
giữa những đợt tung hô, lại phải dừng lại để nghe ngóng xem còn loại phí loại
thuế nào nữa đang chuẩn bị ra đời bổ xuống đầu dân và nghe xem số nợ của mỗi
người tăng lên bao nhiêu nữa?
Vì... vì có loại người không tim...
*
* *
Cái
anh Phi-luật-tân ấy mà giỏi. Dám đánh nhau với tàu Trung quốc…
Lại
nhớ…
Thôi
lại chán rồi, chả viết nữa…
Cháu rất mừng vì Chú đã trở lại viết blog, thế mà cháu cứ tưởng Chú ốm hay có chuyện gì không vui. Kính chúc Chú vui khỏe và viết đều.
Trả lờiXóaĐừng trông mong chi ở nhóm không ít người. Nơi thường là trái TIM ngự trị lại bị thùng nước lèo thay chỗ.
Trả lờiXóaMay ra Gián hiểu!
Nỗi buồn của Rận
Lâu lâu đốt phát.
Râm ran đỡ ngứa
Ní nuận ôi! n...
Đau nhất là những kẻ không có tim nhưng lại lên lớp cho kẻ có trái tim rất bài bản, thế mới đau chứ.
Trả lờiXóa"Khốn nạn! Ăn chẳng được ăn… mà lại chịu nợ. Những cái nợ không phải của mình."...mà phần nhiều trong số đó cũng chẳng vì đất nước. Lâu lâu bác viết bài để biết bác vẫn mạnh khỏe nhé.
Trả lờiXóaChits chít.
Trả lờiXóaCon chi đốt Rận mà bay mất vòi ?
Mới thấy Mồm đó...
Mô rồi !?
Mồm ui !.
E thi thoảng mới được đọc bài của bác, viết ít nhưng mà đọc giống như đang được ăn ớt thóc vậy, bác chịu khó viết nhiều để đỡ " nóng trong người", nóng quá rùi lại cởi hết cả ra như vậy chị em phụ nữ mà tranh nhau chạy đến thì bác làm thế nào cho hết nóng?
Trả lờiXóaGiờ mới đọc kỹ bài này của bác, phải công nhận là hay - rất hay!
Trả lờiXóaĐừng chán bác ạ.Dòng đời vẫn trôi,cái xấu ngày càng đen lại, hiện rõ ra:chưa có bao giờ dưới chế độ này những khoản tham nhũng, thất thoát hàng nhiều nhiều nghìn tỷ của công ty, tập đoàn mang danh nhà nước nhưng thực chất đại diện cho cấc phe nhóm
Trả lờiXóađảng viên cầm quyền lại nhiều và rõ ràng thế.
Chua có bao giờ bộ máy chính quyền lại tỏ ra thất nhân tâm,cùn, lỳ,chày cối,lúng túng , ngu xuẩn và được bao che đến thế.
Chưa có bao giờ chế độ cha truyền con nối lại được gấp rút chuẩn bị và chuẩn bị một cách thô thiển và kệch cỡm đến thế.
Chua có bao giờ quá trình tích lũy tư bản của một giai cấp mới lại đánh vào dân tộc một cách bẩn thỉu táng tận lương tâm vô nhân tính đến thế...
Dòng đời vẫn trôi,cái tốt ngày càng xuất hiện nhiều hơn sáng rõ hơn.
Từ anh hùng Đoàn văn Vươn đến Văn giang Vụ bản người nông dân từ đơn lẻ đã đến hàng trăm người biết tự thân đòi quyền sống.Và họ không đơn lẻ.
Chắc bác cũng mừng khi biết bà con đã quay trở lại canh tác trên mảnh đât mình bị
cướp.Chăc bác cũng mừng khi biết những người yêu nước Việt nam có cơ hội có chỗ phản đói Trung Quốc xâm lược Việt nam mà không bị đàn áp ở Philippin.
thế là cũng đủ để không chán bác nhỉ.
bác CUA RẬN dạo này lại viết nhiều thế(hay,hay,hay)...
Trả lờiXóa-trích: "Hơn tám chục triệu dân Việt, bình quân mỗi người từ đứa bé vừa chui ra từ bụng mẹ đến người chuẩn bị chui vào đất… mỗi người một triệu rưởi tiền nợ."hết trích.
-nếu tính thế thì bình quân mỗi đầu người ở VN ko(có tiền-theo lương nhé)ăn(thì ko có PHÂN BẮC đâu!) trong một tháng.nói vậy(mượn hơi văn của MỘT NGƯỜI NỔI TIẾNG)----THẾ THÌ CHẾT MẸ CÁI ĐẤT NƯỚC NÀY !!!!!!!!SÂUSÂU.PÓTAY.CƠMTRỨNG.NÉNNHANG.