Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

KIỂU CÙN NÔNG DÂN HẠNG... CHÍN


Có một lão vốn là nông dân… Một ngày đẹp giời tự dưng động cỡn xoay ra làm thơ. Đó là hôm đang cày ruộng thấy một bà đi chợ mặc áo vàng đi qua chỗ lão thì vén quần ngồi… đái. Lão liền tức cảnh sinh tình vọt ra mấy câu như sau:
Áo em nắng nhuộm vàng hoe
Cỏ mềm dưới gót sè sè vàng theo…
Làm xong tự thấy hay: Tượng thanh, tượng hình, sắc màu, nước nôi, đất giời… đủ cả. Ơ… Mình tài thật!... mà lại ngu quá đỗi: sao bây giờ mình mới phát hiện ra mình?
Vậy là bỏ trâu bỏ ruộng về nhà, làm thêm dăm bài nữa kiểu như vậy, suốt ngày ư ử ngâm nga ra chiều tâm đắc. Rồi để ra dáng thi sĩ, lão để tóc dài như đàn bà...thêm một tý râu ba chòm. Già khú đế, trông như ông cụ nhưng mỗi lần người ta gọi bằng cụ hay bằng ông thì giận lắm. Cứ bắt gọi bằng "anh" rồi lý sự vì… nhà thơ không có tuổi.
Thiên hạ người như lão cũng không hiếm. Nhiều tay cũng làm thơ và cũng thích được gọi là “anh”. Và trong thơ các hắn tất cả những người mang giới tính nữ đều được gọi là em tất… chả kể gì tuổi tác.
Chả biết thế nào mà đám vô công rồi nghề này lại tập hợp được với nhau. Đầu tiên chỉ mấy ông… dần dần nhiều người… nên lập thành hội thơ. Nhờ cái bài thơ vịnh người đàn bà đái nên đặt tên là “Hội thơ Cỏ xanh.” Nhưng lại thấy không ổn vì bài thơ ấy lại nói cỏ bị nhuộm vàng nên đổi thành “Hội thơ Miền Cỏ” cho nó mênh mông. Cũng có tôn chỉ mục đích hẳn hoi. Tôn cái lão để râu lên làm chủ tịch Hội và tất cả đều gọi ông ta là “Anh Nhớn”. Ông này lúc đầu giận lắm: vì chữ “Nhớn” nó quê quê; nhưng sau lại khoái trong hội gọi mình như thế. Thế là hay! Hay bởi chữ “Nhớn” nó mang phong vị thi ca, đậm đà hồn Việt. Gọi riết rồi thành quen. Thành thử trong hội gọi nhau là “anh”; các “anh” lại gọi Hội trưởng là “Anh Nhớn”. Rồi cũng có chấp hành, chấp hành có thường vụ. Đứng đầu các “anh” trong thường vụ là “anh Nhớn”.
Nhà thơ thì không có tuổi… nhưng dẫu không có tuổi thì cũng chẳng muôn năm được, vẫn cứ phải chết. Hội trưởng chết giữa lúc Hội đang đông. Vậy là đám đông ấy xúm vào tôn vinh lão ta thành thánh thơ, thành biểu tượng của Hội thơ. Anh nào mà xúc phạm Hội, xúc phạm “Anh Nhớn” thì thổ tả: án kỷ luật nhẹ thì treo bút bắt làm điếu đóm khi các anh khác ngồi ngâm vịnh, nặng thì khai trừ để về nhà tiếp tục… cày ruộng.
Để khẳng định vị trí và để tôn vinh hội của mình trong xã hội, các “anh” ra sức làm thơ ngắn thơ dài đủ cả, in phô tô phát như bươm bướm. Nhưng thiên hạ lắm điều. Có kẻ bảo “Ra cái đếch gì mấy thằng dở hơi, hâm hấp. Chỉ được cái “sĩ” hão.”
Người ta nói nhiều. Câu bất hủ ấy cuối cùng cũng đến tai các vị chấp hành “Miền Cỏ”
Sau một hồi tư duy suy ngẫm về cái câu ngợi ca không mấy hay ho trên thì Ban chấp hành đã họp mấy hội nghị để chấn chỉnh Hội. Phải làm sao cho đỡ hâm, đỡ dở hơi. Trước hết mỗi Hội viên phải không được dở hơi, không được hâm…
Nhưng không dở hơi, không hâm thì các hội viên tắc tỵ không làm được thơ. Không có thơ thì hội thơ để làm gì? Lại tư duy suy ngẫm… Thường vụ quyết định: Hâm một tý, dở hơi một tý cũng được nhưng phải có đạo đức trong sạch. Để khẳng định điều ấy thì trước tiên phải tự kiểm điểm, sau đó đưa ra Hội phê bình góp ý; cuối cùng là bỏ phiếu xem có đủ tư cách không. Nếu đủ tư cách thì phát cho một miếng bìa cứng như vỏ bao thuốc lá Vinataba trên có in chữ “Thẻ Hội viên Thơ Miền Cỏ” ép platic. Nếu chưa đủ tiêu chuẩn thì phải phấn đấu tiếp để lần sau được phát.
Rắc rối chính là từ cái việc phát thẻ…
Gần nhà mình có hội viên của Hội thơ trên, đó là nhà thơ Xuân Đinh- đấy là bút danh của hắn, còn mọi người gọi hắn là Đinh Rỗ vì hắn sở hữu khuôn mặt sẹo đậu mùa như tổ ong bầu.
Hắn không được phát thẻ hội viên thơ đợt đầu. “Vì tội hay đánh vợ”. Trong cuộc họp sau phần kiểm điểm thì “Anh Nhì”- người kế vị “Anh Nhớn” đã kết luận như thế.
Thằng này tức quá về lôi vợ ra tẩn cho một trận. “Mẹ mày! Vì mày mà ông không được phát thẻ”

Con vợ Đinh Rỗ bị đánh đau, tức quá cãi, thằng chồng lộn tiêt càng đánh càng hăng… Rồi vợ Đinh cũng vùng chạy thoát được. Khi đã chạy cách nhà một khoảng cách khá xa, thị dừng lại thở: An toàn rồi! Dưng mà tức không chịu được. Giời ạ! Bà phải cho biết tay… Người đàn bà tả tơi vì bị đánh bắt đầu nhảy tưng tưng vừa đi vừa chửi:
- Cha tổ bố cái Hội khốn nạn… Cha tổ bố cái thằng nhớn… cha tiên nhân cái thằng bé… chúng mày rúc đầu vào đâu thì ra đây dỏng tai nghe bà chửi đơ…i. Chỉ vì cái thẻ đáng để xúc cứt gà, chúng mày xúi giục chồng bà về đánh bà thì mặt chúng mày chỉ như cái mặt l… Chồng bà nó đánh bà thì giời đánh thánh vật năm đời bảy đời tông ty bọt rãi chúng mày… những thằng kia nh…á…
Lúc này “anh Nhì” đang hân hoan về thắng lợi của cuộc chỉnh đốn Hội: Phen này uy tín của Hội ta lại cao vút lên tầm vũ trụ… Chợt nghe tiếng chửi. Anh Nhì vội chạy ra, thấy vợ Đinh đang vừa nhảy vừa vỗ háng bành bạch chửi cái Hội của lão, chửi “anh Nhớn” và chửi cả lão… Con mẹ này gớm thật. Phải phủ đầu cho nó kinh! Lão e hèm rồi lên giọng rõ oai:
- Này chị kia! Chị chửi ai?
Vợ Đinh sững lại khi thấy trước mặt là “Anh Nhì” đang đứng tấn, chân dạng, tay chống hông, nghênh mặt. Nhưng người đàn bà đang cơn hăng:
- Tao chửi chúng mày, chửi cái Hội chúng mày đớ…i…
Khí thế vợ Đinh Rỗ đang bừng bừng. “Anh Nhì” cũng chờn chờn. Nhưng thấy cần phải quên thân mình, sẵn sàng anh dũng hy sinh bảo toàn danh dự cho “Miền Cỏ”… quyết không để con mẹ này phỉ báng tục tằn làm ảnh hưởng uy tín của Hội, uy tín của “anh Nhớn”. Lão lấy hết sức bình sinh quát:

- Này tôi bảo cho mà biết: Chị chửi tôi cũng được. Nhưng mà không được chửi đến Hội thơ, chửi “Anh Nhớn”…
- Tao cứ chửi đấy! Chúng mày làm gì được tao? Vợ Đinh còn quát to hơn.
“Anh Nhì” lúng túng:
- Thì… Thì tôi không để yên cho chị.
Được thể vợ Đinh gào lên:
- Á à... Mày không để yên à… thử xem mày làm cái gì được bà… bà đây nông dân hạng chín rồi nhá… Đứa bằng nghìn bằng vạn mày bà cũng coi như không nhá…Bà mà lại sợ chúng mày à… Bà con làng xóm ơi nghe tôi chửi chúng nó đây này: bà ỉa mười tám bãi, bà đái hăm mốt lần vào cái “miền cỏ” nhá… Hội chúng mày ăn máu ăn rớt hàng tháng cho bà, thằng nhớn thằng bé cũng ra đây mà liếm… hàng ngày cho bà nhá …nhá…

(Ảnh mạng có tính chất minh họa. không liên quan đến nội dung bài viết)
...

8 nhận xét:

  1. Blog ngày càng trình bày đẹp và nội dung phong phú, bác nhá!

    Nhà cửa thế này, người ta gọi là... khang trang.

    Cố lên anh ơi!..

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn MTH đã động viên. Mai về nhá!

    Trả lờiXóa
  3. Bác Cua Rận để nhân vật " chưởi " khiếp quá : " Hội chúng mày ăn máu ăn rớt hàng tháng cho bà, thằng nhớn thằng bé cũng ra đây mà liếm… hàng ngày cho bà nhá …nhá…" làm cho Hội Thơ Miền Cỏ đến mức te tua như một cơn lũ đỏ tràn qua chứ đâu chỉ " sè sè vàng theo " Bác nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  4. @ Trần Ngọc Sơn: Đàn bà quê mình ngoa lắm. Nhưng cũng vì bị đánh đau quá. Mà lại bởi chuyện vớ vẩn không đâu. Đang xanh... hóa đỏ...Hi Hi

    Trả lờiXóa
  5. ...bà ỉa mười tám bãi, bà đái hăm mốt lần vào cái...
    Đính chính:
    ...Bà ỉa mười sáu bãi, bà đái bồn lần vào cái...

    Trả lờiXóa
  6. @mamchauson: Nhất trí! Nhất trí...

    Trả lờiXóa
  7. Vặc nhau mãi cũng chán.Đêm nớ vợ chồng Đinh mần huề. Mân mê cái của chồng trong tay, vợ Đinh nắc nỏm khen:
    - " Hội viên " có khác. Cái của đằng ấy hoành tráng hùng dũng hẳn !

    Trả lờiXóa
  8. @mamchauson: "Có hội có hơn" he..he..!

    Trả lờiXóa