Nhân Tết Trung Thu, mình viết cái chuyện Trung Thu ở làng quê cho vui... Vừa viết vừa đăng nên không kịp sửa. Câu cú từ ngữ chắc nhộm nhoạm. Nhưng cứ đăng kẻo... hết Trung Thu. Bạn đọc thông cảm.
TẬP HỢP:
Ông bí thư chi bộ vuốt vuốt cái đầu hói, e hèm ba phát rồi trịnh trọng:
- Kính thưa… à quên… Thưa các cháu thiếu niên xóm ta… Thằng kia! Mày cười cái gì. Con nhà Quắc phải không? Ông bảo bố mày nó đập chết bây giờ. Ngồi im để tao nói tiếp… Thưa các cháu thiếu nhi! Từ ngày xửa ngày xưa Bác Hồ đã dành riêng rằm tháng tám cho trẻ con. Rằm tháng Tám là ngày gì các cháu biết không…
Khán giả ngồi nghe ông nói cỡ hơn hai chục đứa trẻ con mười hai mười ba tuổi. Giai có, gái có. Nhưng con gái đông hơn… Chúng ngồi lổm ngổm chẳng ra hàng ra lối gì ngay trước mặt diễn giả.
Một con bé nói vóng lên: Là Trung thu ạ! Mấy đứa khác cũng nhao nhao: Trung Thu ạ! Trung thu ạ …
Thằng con nhà Quắc lợi dụng lúc bọn con gái đang đua nhau hớt hóng nói đuôi thì tranh thủ đấm cho thằng ngồi đằng trước một quả vào vai. Thằng này khóc rống lên. Ông bí thư điên lắm. Thanh niên chết rấp vào chỗ chát, chỗ ghêm… chỗ nảo chỗ nào để đến nỗi bí thư chi bộ hơn sáu mươi phải sang phụ trách tập luyện thiếu nhi cho rằm tháng tám. Hôm nay đã mùng mười rồi… Đến là khó bảo cái lũ mất dạy. “ Thôi đứng lên tập đi… nói chuyện với chúng mày khó bỏ mẹ!”
- Tập cái gì ạ! Mấy đứa con gái hỏi.
Ông Bí thư vuốt cái đầu hói… Tập cái gì nhỉ? Nghĩ một tý. À một tiếng: Phải rồi! Ông dõng dạc:
- Tập cái như năm ngoái!
Đến lượt bọn trẻ ngớ ra:
- Cái năm ngoái là cái gì nhỉ.
Một đứa nhanh nhảu: Tập đi đều… mốt hay mốt… Đúng rồi mốt hai mốt.
- Vậy thì tập đi! Ông ra lệnh.
- Dưng mà không có trống, không có còi…
- Không hô mồm được à.
Lũ con giai nhổm lên chạy ra khỏi hàng. Ông trông thấy gọi giật lại: “Mấy thằng mất dạy kia chạy đi đâu?” Bọn con gái lại tranh nhau hóng hớt: chúng nó về đấy ông ạ! Ơ hay sao lại về? Vì không có trống! Chúng nó chỉ thích tập trung thiếu niên để đánh trống.
Lại còn thế nữa. Ừ nhỉ! Tập thiếu nhi phải có trống. Mấy cái trống năm ngoái chúng nó đánh khỏe quá bục hết rồi. Thôi phải vào nói khó với cánh thổi kèn đám ma để mượn. Nhưng đồ nghề làm ăn của người ta thì mượn sao được! Bí…
Vừa lúc ấy thấy thằng Thịnh phóng xe máy qua. Thằng này làm thợ mộc nhưng có máu văn nghệ. Có khả năng làm phụ trách được. Thử xem! Ông gọi, Thịnh dừng lại:
- Gì vậy chú?
- Mày xem giúp chú phụ trách cái bọn thiếu nhi chuẩn bị rằm tháng tám. Chúng nó không nghe tao, mà… tao cũng đếch biết gì để bảo chúng nó. Cơ màu này khéo xóm ta bét mất!
Thằng kia ngập ngừng: Dưng mà cháu bận!
- Bận cái chó gì! Tao lạ gì cái mặt mày… có mà bận đi ve gái.
- Cháu bận thật mà.
- Bận gì… đêm hôm thì bận gì?
Biết bí thư đang bí, Thịnh thủng thẳng:
- Hai mươi đã phải trả giường cho đám cưới, quan tài lại bán hết rồi, chưa đóng kịp… Nhỡ ra có đám cần.
Vậy ra thằng này gạ tiền. Thời buổi chó chết. Chẳng có thằng nào vì phong trào. Thằng nào cũng tiền. Tiền! Loạn hết rồi. Thôi cũng đành:
- Mày cứ giúp chú, tao giả công mỗi tối năm chục.
- Nhưng mà chưa có trống, cờ…
Ông bí thư ngần ngừ một tý: Thôi khoán cả cho mày. Hết bằng nào rồi… rồi tính sau.
HỌP BÀN:
Ông xóm trưởng giang thẳng cánh đập xuống mặt bàn ình ình, rướn cổ nói sùi cả bọt mép:
- Đề nghị trật tự. Trật tự! Thật không ra cái thể thống gì cả, chả ai nói ai nghe. Thưa bà con! Hôm nay tập trung cả xóm tại đây để chuẩn bị cho Trung thu rằm tháng tám. Hội đồng xóm đã họp và quán triệt mục đích xã hội hóa phong trào thiếu niên nhi đồng…
- Tôi có ý kiến! Một ông mặc quần đùi mặt đỏ phừng phừng giơ tay.
Tất cả nhao nhao: “Thì để cho xóm trưởng nói hết đã…”, “Đúng đấy! để người ta nói hết đã”
Ông mặc quần đùi không chịu:
- Lão ấy nói dài bỏ mẹ. Đến đếch lúc nào cho xong. Việc gì phải xã hội hóa xã hội hiếc. Cứ bổ vào đầu mẫu…
Lại nhao nhao: “Phải đấy! Phải đấy! Cứ bổ đầu mẫu là xong!”
Mấy bà ngồi góc dưới cãi lại:
- Bổ là bổ thế nào! Nhà không có trẻ con cũng phải chịu à! Tôi đề nghị nhà nào có trẻ con nhà ấy phải đóng góp.
Tự dưng thành hai phe. Phe bổ đầu mẫu lí sự tất cả vì tương lai con em chúng ta nên tất cả đều phải có nghĩa vụ. Cấy ruộng thì phải đóng góp. Còn phe kia bảo làm như vậy là không công bằng, ai ăn thì phải tiền đóng gạo góp. Hai phe cãi nhau ỏm tỏi. Ông xóm trưởng nghệt mặt đứng… không biết nghe bên nào. Đành gọi ông phó bí thư và ông xóm phó hội ý.
Cả xóm lặng im cố nghe ba ông thì thào. Hồi hộp chờ đợi như thể chờ kết quả thi hoa hậu. Khi ông xóm trưởng ngẩng đầu lên thì hàng trăm con mắt dồn vào chờ đợi dò hỏi.
Ông xóm trưởng trịnh trọng:
- Sau khi tham khảo ý kiến của cả xóm, hội đồng xóm đã đi đến nhất trí: các chi phí cho trại, cho làm kiệu, nói chung là các chi phí sẽ bổ đầu mẫu. Còn các cháu nào đi dự trại thì gia đình phải đóng góp theo tiêu chuẩn mỗi cháu bốn nhăm nghìn với một nắp phích gạo. Thế nhá. Bây giờ ta sang phần phân công.
Mọi người chưng hửng còn định bàn tiếp nữa. Nhưng xóm trưởng đã chuyển sang mục phân công rồi thì lại phải nghe. Nghe thì nghe nhưng vẫn ấm ức, vẫn xì xào…nên xóm trưởng vừa phân công vừa đấm mặt bàn để giữ trật tự.
(Mới viết được đến đây. Muộn rồi, mai viết tiếp...Bà con thông cảm!)
....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét