Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

KỂ CHUYỆN TRUNG THU (kỳ 2)


(Tiếp theo)
DIỄU HÀNH:
Tùng tùng tùng… tà rùng tà rùng tà rùng… Chiều mười bốn cả xã vang lừng tiếng trống. Khắp các ngả đường từng đoàn trẻ con, người nhớn trống cờ rộn rã xếp hàng rồng rắn lên mây tấn về trường Trung học cơ sở để cắm trại.
Đoàn rước của xóm 3 xem ra rất chi hoành tráng. Cũng trống cũng cờ đàng hoàng do thằng Thịnh mượn được ở trường cấp 1. Ông bí thư chi bộ đầu hói, cổ quàng khăn đỏ, tay nhăm nhăm cái roi dẫn đầu. Cái roi của ông thỉnh thoảng lại khua lên dẹp đám đông cản đường, chốc chốc lại ông quay lại dứ dứ mấy đứa trong hàng vừa “mốt hai mốt” vừa trêu nhau. Thằng con nhà Quắc và mấy đứa con giai mồ hôi nhễ nhại, giang thẳng cánh nện chí tử vào mặt trống đeo ngang bụng. Thỉnh thoảng Thịnh chạy lại gào lên với đám đánh trống: “Đánh vừa vừa thôi! Đánh vừa vừa thôi chứ bục trống thì chết… Bục là ông bắt đền chết cha chúng mày”. Tiếp theo là bốn đứa con giai mặt nhăn nhó, vẹo vai vẹo sườn khiêng cái kiệu làm bằng gỗ dán giấy xanh đỏ lòe loẹt, buông thêm mấy dải vàng đỏ lòng thòng. Hàng thiếu nhi của xóm có hai mươi đứa toàn con gái. Bọn này đầu cúi gằm như xấu hổ, tay vung chùm tua rua giấy vàng, chân dậm nhịp bình bịch… theo tiếng còi “toét toe…toét, toét…toe toét” của hai đứa học sinh cấp ba cao kều. Đoàn diễu hành được hậu thuẫn bởi hai chục ông trung niên: sáu ông khiêng cái cổng trại bằng sắt trắng cũng dán giấy lòe loẹt, lại vài ông khiêng chậu cây cảnh, vài ông ôm lọ hoa, vài ông ôm chiếu, mấy ông vác loa thùng… trông như đám dân binh theo sau đoàn quân. Và cuối cùng là dăm cụ ông tay quặt ra sau lưng thủ con dao rựa hoặc cái búa đinh lom khom xoải chân bước cố cho kịp lũ trẻ đi nhanh như ma đuổi.
Ở nhà văn hóa xóm cũng nhộn nhịp khí thế. Ông xóm trưởng được giao nhiệm vụ chỉ huy hậu cần tay cầm cuốn sổ xăng xái đi lại như con thoi. Đến chỗ cánh đàn ông đang hì hục mài dao, ông nghiêm trang dặn dò như tư lệnh mặt trận dặn dò các sĩ quan chuẩn bị vào chiến dịch: “Này… bằng mọi giá phải đảm bảo khâu hãm tiết nhá! Cơ số phải khơ khớ đủ mỗi mâm một bát ô tô.” Ông đến chỗ các bà Hội Phụ nữ đang tíu tít rửa bát, nhóm bếp than: “Vấn đề cay cay chuẩn bị đến đâu rồi?” Bà Hội trưởng cung kính: “Rồi! Rồi ạ! Nhà Đễnh nó vừa mang đến rồi ạ”. Trưởng xóm gật gù hài lòng, tay đập đập cuốn sổ vào đầu, ông nghênh cổ ngóng tiếng loa ngoài xã. “Sao chưa thấy nhiệt liệt chào mừng chi đội xóm ba mình nhỉ”. Một bà ra điều hiểu biết: “Thằng Tổng phụ trách Đội là người xóm 5 nó ghen với xóm mình nên nó không hô nhiệt liệt chào mừng xóm ba đâu mà mong”.
Nghe vậy, xóm trưởng nghiến răng: “Mẹ thằng này! Mai ông vớ được thì ông đập chết. Sao nó nhiệt liệt xóm khác mà không nhiệt liệt xóm ta?” Kể ông tức cũng phải, cái sự “nhiệt liệt”không công bằng có thể làm mất khí thế quân của ông mấy ngày tập luyện và chuẩn bị.

DỰNG TRẠI:
Ông Bí thư cổ quàng khăn đỏ ngồi trên ghế đại biểu thỉnh thoảng lại vuốt vuốt cái đầu hói bóng, mãn nguyện nhìn xuống đám trẻ con cả xã đang hàng lối chỉnh tề nghe diễn văn khai mạc. Kỷ luật nghiêm có khác! Lũ trẻ xóm ông ngồi im thít trong đó các xóm khác chí chóe trêu nhau. Vậy là nhất về cái khoản xếp hàng.
Lại còn cái kiệu của mình nữa chứ: nó lộng lẫy nổi bật so với các xóm khác. Này nhé: bằng gỗ dổi nghiêm chỉnh, mái cong cánh phượng, cột trong cột ngoài chạm trổ tứ linh… lại còn chăng đèn kết hoa thả xúc xích giấy màu, dải đỏ vàng buông rủ. Chả như các xóm khác kiệu gì mà lấy cái ghế mây đặt lên cái bàn rồi dán giấy xanh đỏ… Thật chả ra làm sao! Ấy vậy mà có đứa còn nói đểu bảo rằng kiệu của xóm ông trông như cái long đình rước vong đám ma. Đúng là cái loại chưa thấm nhuần tiêu chuẩn giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, chả hiểu biết gì sất… Quả là ông có lấy mấy cái bức trướng đám ma làm dải lụa trang trí, nhưng đã lột chữ “Thiên thu vĩnh biệt” rồi thì ai biết. Nhẽ ra phải biểu dương tinh thần tiết kiệm là quốc sách hàng đầu ấy chứ lị...
Một cái đập vào vai làm ông giật nảy mình. Ngoái lại thấy thằng Thịnh vẻ mặt nghiêm trọng ghé vào tai: “Chú ra ngay giải quyết”. Vừa đi thằng Thịnh vừa bảo: “Các cụ đang cãi nhau”. Giời a! Mấy chục ông thì làm cả cái nhà còn được, thế mà làm có cái trại trẻ con cũng cãi nhau. Hai cái vỏ chăn căng lên là xong! Đến chỗ trại thấy ba bốn cụ người giơ dao rựa, người vung búa đinh chia thành hai phe đang gườm gườm thủ thế. Một cụ ngồi phệt xuống đất văng: “Đút con c… vào làm nữa”. Lại phải nịnh các cụ hãy vì tương lai con em xóm ta… mới vãn hồi hòa bình nhưng nghe chừng vẫn còn hậm hực.

(Còn nữa... ngày mai đăng tiếp)

(Ảnh mạng- chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến bài viết)
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét