Trong chiến trường, vài năm lính mới được xem văn công văn nghệ một lần. Thường vào các dịp kỷ niệm hoặc trước khi lên đường vào chiến dịch. Cấp trên tổ chức gọi là có tí sản phẩm tinh thần để động viên chiến sĩ hăng hái chiến đấu.
Thực ra ba năm đánh nhau mình chỉ nhõn một lần xem văn công chuyên nghiệp. Lần ấy đoàn văn công Quân khu về biểu diễn. Nhưng lính không thích lắm, vì toàn hô bài chòi không quen. Giọng Quảng hơi khó nghe, nhịp điệu lại đều đều… nên chán. Lính miền Bắc nghe xong là xuyên tạc tán tếu: “To daè…i cứng ngheéc… mà… thẳng tưng ừ; Chi mô mà răng rứa chừng chừng mà quá tai… quá tai mà chừng ứ chừng… quá tai mà chừng ứ chừng…” Đại loại thế.
Thế rồi năm 73 Trung Đoàn mình tổ chức ra cái đội văn nghệ xung kích. Toàn đực rựa miền Bắc. Diễn viên thì dễ tìm, lính thằng nào chả thích hát! Khó nhất là tìm đứa đóng giả con gái. Tìm mãi được thằng Sinh người manh mảnh, da trắng õng ẹo như con gái thật. Nhạc công thì chọn được một thằng võ vẽ ghi ta, một thằng thổi sáo tàm tạm (Lính bảo: thằng này thiếu bún… thừa nước... sáo chó) và hai thằng biết kéo nhị và đàn bầu vì nhà các hắn có nghề phường kèn đám ma.
Lấy tre rừng khoét sáo, dùng lồ ô làm nhị, tre luồng làm đàn bầu. Riêng cái ghi ta thì khó. May có một thằng vốn là thợ gò, hắn lấy duya-ra mảnh máy bay Mỹ làm một cái đàn ghi-ta. Nghe cũng hay phết. Hồi mình ra quân thấy còn bày ở nhà truyền thống Trung đoàn… không biết bây giờ có còn không?
Miền Bắc thì thích hát chèo. Nên chương trình nào cũng có hát chèo. Trong đám diễn viên thì thằng Đấu hát chèo khá nhất. Còn thằng Sinh chả hát được nửa câu, khi diễn thì mặt cứ đuỗn đuồn đuột ra như người mất sổ gạo. Hắn đóng con gái cốt là cho có màu để lính thích. Vậy thôi!
Chàng Đấu nuôi được một con chó con (giống chó kiến, tai ngắn), nên khi lớn lên con chó quyện với hắn như hình với bóng. Đấu đặt tên con chó là Ních (Chả là nước Việt ta ghét ai thì gọi người ấy là chó, rồi có phong trào lấy tên TT Mỹ đặt tên cho chó nhà mình. Bây giờ có ghét mấy cũng chưa thấy ai đặt tên chó theo tiếng Tàu- Chắc sợ bị quy là…).
Nuôi chó thì không khó. Đến bữa nó xuống chỗ anh nuôi ăn chực, và lại tiện lợi vì Đấu ta đi xia không phải mang xẻng đào“hố mèo”. Đi đánh nhau thì con chó của hắn được gửi ở hậu cứ…
Một lần, chả biết tay nào còn trang sức cho con chó củ riềng đeo vào cổ. Có vậy thôi mà Đấu tức lắm. Hắn chửi toáng: “Mẹ cái loại chỉ hay ăn… có mà ăn cứt cho thằng Ních.” Chủ nhiệm Chính trị Trung đoàn tên là Cân (lính gọi là Cân Toét vì ông này mắt lúc nào cũng đùn dử, nhênh nhếnh nước) nghe nói vậy thì bảo: “Bậy bạ! Mất lập trường. Dám bảo đồng đội ăn cứt kẻ thù.”
Chiều hôm ấy tại vườn mít cạnh bờ sông Tranh, bọn mình được xem Đội văn nghệ xung kích diễn hoạt cảnh chèo “Đường về đơn vị”. Nội dung có một anh chiến sĩ bị thương đang điều trị tại trạm quân y nhưng vì nhớ đồng đội, hăng hái muốn lập chiến công nên đã trốn về đơn vị. Chuyện bốc khoác vậy mà bọn mình xem say sưa. Loa đài tậm tà tậm tịt, tiếng nhạc đệm nghe tiếng được tiếng mất… nên những đoạn lưu không lính ta tưng tửng đệm đàn mồm. Có mấy thằng còn tếu táo “Anh ơi dậy mà xem- Thằn lằn nó cắn chân em” “lùng nhùng lùng nhúng trong chăn”
Đấu ta vừa ngâm sổng vừa nhìn về phía mấy cây mít:
Trông lên đỉnh núi
Nhớ tới quê nhà
Nơi quê hương… kìa… Ních xơn điên cuồng bắn phá
Trong này chiến thắng nở hoa…
Lính ta dưới đệm đàn mồm: lùng nhùng lúng nhúng trong chăn
Chợt con Ních chạy ra sân khấu hít hít vào chân Đấu… Chắc nghe thấy Đấu vừa hát “kìa… Ních xơn” thì nó tưởng là… chủ gọi.
Đấu không nhìn thấy. Lại hát tiếp sang điệu “trần tình”, tay ngoáy ngoáy đưa lên trời rồi một tay trỏ vào ngực ra điều nhớ nhung:
Bâng khuâng một ì mình… nhớ ơ đơn í vị ị ị
Nhớ ì đồng chí… nhớ… í… chiều quân ì hành…
Con chó Ních nghển mõm nhìn theo tay ông chủ… Đấu xoay người một vòng, con chó cũng chạy một vòng theo chiều xoay của Đấu, mắt nó nhìn chăm chăm vào tay múa… tưởng rằng chủ nó đang rút từ túi áo ngực một cục xương…
Phía dưới, khán giả được phen cười ầm ĩ…
Tay Cốc (người Hà Bắc) thấy vậy thì bực vì con chó phá đám. Hắn vớ được một cục đá giang tay ném thẳng lên sân khấu. Phát ném trúng đích, chính xác một cách ngoạn mục. Con Ních oẳng một tiếng thất thanh rồi tru lên đau đớn và chạy biến…
Vậy là tan cái hoạt cảnh. Anh chiến sĩ không tiếp tục hát múa bỏ về đơn vị nữa mà bỏ chạy để đuổi theo con chó…
Rồi cũng tiếp tục diễn. Nhưng nhạt toẹt… vì tay Đấu mồm hát mà mặt ủ mày chau. Chắc đang mải nghĩ làm sao để tìm được con chó.
Đến tối cũng không tìm được. Đêm về Đấu ta nằm i ỉ khóc: “Ních ơi.. mày bỏ tao đi đâu… Ních ơi ời…”
Ông Cân Toét nghe thấy Đấu ỉ eo vậy thì điên tiết. Ông bảo tay công vụ: “Mày sang bảo thằng Đấu im cái mồm! Gọi tên kẻ thù mà như gọi người thân. Mất lập trường. Chả khác gì phản động!”
(Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết)
...
Chuyện nhạt mà cũng bi đát lắm bác Cua ợ!
Trả lờiXóaHơ hơ...
Trả lờiXóaCảm ơn Cua rận làm nhớ lại một thời...Hồi nớ khi bị nâng quan điểm đúng là le lưỡi như ..."chó thui". Tụi mình vẫn tếu táo:
E hèm. Đứng trên nập trường thịt mông sấn 2 đồng rưỡi cân. Tôi xin có ý kiến...
Mày tao chi tớ không sao. Gọi Đồng chí là...lọa nuôn
Chào Cua rận,
Trả lờiXóaChuyện mất lập trường khá thật. Đèo mẹ cái thời giây cót ! Lập là đứng, trường là nơi chốn, là chỗ. Cánh mình hay lái nên cứ bảo thằng ấy mất lập trường, là kéo nhau cười, thường thì vẫn nụ nhưng có khi cũng kha khả.
Giải nghĩa nôm na xong thì lái, không có chỗ đứng-không cứng chỗ đó. Thế mà hôm qua đùa với Phạm ngọc Tiến trên FB, lão ấy giận, chuyện mất lập trường thì tôi dốt, hư hư !
Đọc Cua Rận vui. Ngày xưa bảo "ăn cứt thằng Ních" là mất lập trường, ngày nay ăn cứt thằng T chắc chắn không bị thủ trưởng mắng là mất lập trường nữa...Tư duy bây giờ đổi mới!!! Yêu nước chống xâm lược là mất lập trường và là phản động!?..
Trả lờiXóaĐúng là một thời, lấy Ông nông làm nòng cốt, vì nông dân không biết gì..huhuhuh, đúng là giả man
Trả lờiXóaThật là hết ý !!!
Trả lờiXóaCảm ơn Bác Cua Rận rất nhiều.