Ông Trưởng xóm vừa đi vừa lẩm bẩm: “Bỏ mẹ! Mai là hết hạn mà chỉ tiêu xóm mình vẫn chưa đạt. Làm cách nào bây giờ? Làm cách nào bây giờ?”
Giá là cái cây thì chặt béng đi là gọn, là con lợn đực thì đè mẹ nó ra mà cắt dái là xong. Nhưng đây là con người, vận động đến sùi bọt mép mà cả xóm chẳng thằng nào chịu.. Làm thế nào bây giờ. Làm cách nào bây giờ?

Chợt ngoái lại, thấy thằng Tuần Ngố đang luật quật đi cùng chiều. Trông bộ dạng vắt vẻo của hắn mà buồn cười: đầu cúi gằm, hai tay vung vẩy, chân bước thập thõm…Mẹ thằng khỉ! Ngố vậy mà có con vợ khá gái phết. Cứ phôm phốp phôm phốp, trắng trắng là… như thể ngó cần…Chắc thằng này đang thèm rượu. Ừ nhỉ. Tại sao không vận động thằng này? Đúng rồi. Sao mình không nghĩ ra? Hay thật!
Ông đứng lại đợi cho Tuần Ngố đến gần.
- Tuần! Đi đâu đấy?
Thằng này vẫn vắt vẻo bước, mặt cúi gằm:
- Gì?
- Đến nhà tao uống rượu!
- Thật không?
- Thật. Nhà tao có rượu ngon lắm. Đến nhá!
Thằng ngố bây giờ mới ngẩng đầu, hắn cảnh giác nhìn người đối diện. Chả bao giờ lão trưởng xóm lại mời uống rượu, cả cái xóm này đều vậy… Những việc nặng nhọc bẩn thỉu chả ai thèm làm như xúc phân hố xí, thu dọn chuồng lợn thì mới gọi hắn đến làm. Rót cho vài chén rượu, trả cho vài đồng là xong. Vừa rẻ vừa đỡ phải vất vả nịnh nọt tìm người.
- Làm gì?
Ông xóm trưởng hề hề cười ra điều thân thiện:
- Chả phải làm gì đâu. Uống rượu chơi í mà.
- Ngay giờ á!
Đúng là thằng này đang cơn thèm rượu. Được rồi. Mày chết với ông. Đợt này thì ông chắc chắn hoàn thành chỉ tiêu.
- Ngay bây giờ! Tao đang rỗi.
Tuần Ngố đánh một hơi ba chén tống, miệng xuýt xoa: “Mẹ.. rượu ngọt thế. Ngon không thể tả được! Bác thửa được cái giống rượu khớ thế!” rồi vươn người với chai rượu để rót tiếp. Nhưng đồng chí Trưởng xóm đã nhanh tay giữ khư khư chai rượu, ngón tay cái bịt miệng chai cẩn thận như để rượu khỏi bay hơi. Cái đầu trưởng xóm gật gù, cái miệng thì thào:

- Này! Có việc này hay lắm. Vừa có tiền uống rượu. Vừa có thóc đem về cho vợ. Làm không?
- Đi ăn cắp à?
- Ôi cái nhà chú này! Sao lại cứ phải ăn cắp mới có tiền, mới có thóc! Đây là làm việc cho Nhà nước, làm cho xã hội, làm cho phong trào, làm cho nhà mình… Rất nhiều cái lợi. Mà lại chả phải vất vả gì! Chiều nay đi huyện. Chỉ một loáng là xong. Xe đưa xe đón. Hai tạ thóc với một trăm ngàn đồng đưa đến tận nhà. Thế mới hay chứ lị.
Tuần Ngố tròn mắt. Việc gì mà lại hay thế nhỉ? Không phải làm mà vẫn có tiền, có thóc mà lại lợi ích tứ bề.
Đồng chí trưởng xóm bây giờ mới phọt ra:
- Đi triệt sản!
Chàng ngố hỏi lại:
- “Tiệt sản” là cái gì?
- Là đi thắt ống dẫn tinh- Ông trưởng xóm giải thích.
- Ống dẫn tinh là cái gì?
Đúng là thằng ngố! Lại phải giải thích. Mãi thằng này mới nghe ra. Nhưng khi nghe ra rồi thì hắn giãy nảy:
- Vậy không “ấy” được vợ nữa à. Đếch vào! Vợ tôi nó đánh chết tôi. Tối nào nó cũng bắt phải "ấy" một phát rồi mới được ngủ...
Trưởng xóm hoảng. Cơ màu này lại mất không mấy chén rượu. Vậy là ông đành nghiêng chai rót đầy vào chén của Tuần, rồi chuyển gam thẽ thọt:
- Vẫn “ấy” vợ bình thường. Dưng mà vợ mày nó sẽ không to bụng nữa. Không đẻ nữa. Mà mày cần đếch gì đẻ nữa. Bốn đứa rồi còn gì. Khổ bỏ cha chứ báu gì! Đồng ý nhá.
Tuần Ngố làm một hơi hết chén rượu… rồi nghe ra. Ừ kể cũng khiếp. Mấy lần đàn bà ngồi ổ, nó vặt vẹo mình đến tối mặt chả biết lối nào mà lần. Ăn cũng chả có mà ăn thì nói gì đến rượu. Khổ không thể tả được! Đằng này lại có cả tiền lẫn thóc. Xong béng! Nhưng vẫn còn ngài ngại:
- Để tôi về bảo với con vợ tôi đã.
Trưởng xóm vội rót đầy vào chén Tuần Ngố:
- Ấy không! Việc ấy để tao. Cứ đi lên huyện về rồi tao sẽ bảo với vợ mày.

Ngay chiều hôm ấy chàng ngố cùng Trưởng xóm, đại diện Hội Phụ nữ, đại diện Trạm Y tế, đại diện Ban Kế hoạch hóa gia đình, đại diện… Dăm sáu người được một cái Công nông chở lên bệnh viện huyện.
Mấy hôm sau xóm được tuyên dương là đơn vị dẫn đầu hoàn thành chỉ tiêu triệt sản, đặt vòng Kế hoạch hóa. Được thưởng năm trăm ngàn đồng. Hội đồng xóm liên hoan to lắm.
Tuần Ngố đi đâu cũng khoe: “Bác Trưởng xóm đến là tốt, tốt không thể tả được! Từ cái dạo tớ đi “tiệt sản” đến giờ, chả mấy ngày mà bác ấy không sang thăm… Lần nào bác ấy cũng cho chai rượu. Mà rượu nhà bác ấy ngon lắm nhá, ngon không thể tả được! Lần nào cũng say mê man… Mà vợ tớ dạo này hiền lắm. Nó đếch bắt phải "ấy” iếc gì. Ngủ thoải mái."
Nhưng sau đấy mấy tháng lại thấy bụng vợ Tuần Ngố phình ra như cái trống.
Cả xóm ngơ ngác: Sao lại có sự lạ như vậy? Hắn đã tiệt sản rồi cơ mà!
Ông Trưởng xóm bảo: “Có cái gì tuyệt đối trăm phần trăm đâu. Chắc là có sai sót trong kỹ thuật. Ngày xưa nghiêm thế mà đức Thủy Tổ họ tôi vốn làm Thái Giám trong triều nhưng vẫn sinh con đẻ cái, nên bây giờ có cả một dòng họ như ngày nay. Đấy cứ xem trong Gia phả họ thì biết”

Rồi vợ Tuần Ngố đẻ ra thằng con giai, mặt mũi phương phi lắm. Hàng xóm đến thăm, lúc ra về mọi người xì xào: “Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh… dưng mà thằng này sau này khá…!”
Tuần Ngố nghe vậy thì khoái củ tỷ, hắn bảo: “Ngẫm ra sướng không thể tả được! Chỉ hơi ran rát tý như bị kiến kềnh cắn, mà vừa được tiền, vừa được thóc, vừa được rượu uống, vừa… không phải "ấy" mà... vưỡn có con.”
Đấy là chuyện vào những năm cuối thập kỷ tám mươi của thế kỷ trước.
Trưởng xóm tiến bộ không ngừng. Năm nào cũng hoàn thành mọi chỉ tiêu. Lại chăm chỉ học hành hết bổ túc lại tại chức hàm thụ. Bây giờ Trưởng xóm đã là lãnh đạo Huyện có bằng Thạc sĩ hẳn hoi.
Thằng cu con nhà Tuần Ngố vậy mà thông minh sáng láng. Nhà vẫn nghèo nhưng mẹ hắn vẫn đủ tiền để nuôi hắn học một lèo xong Cao học. Tài thế! Trong khi đó các anh chị của hắn chưa hết cấp hai đã phải bỏ học.
Trong bia Học vị của làng thấy đề chữ Th.s trước tên của ông Trưởng xóm cũ (bây giờ là lãnh đạo huyện) và tên thằng con nhà Tuần Ngố. Hai cái tên được xếp liền nhau, trên cùng… vì đấy là hai người có học vị cao nhất xóm.

Tuần Ngố vênh mặt tự hào: “Nhá! Thấy chưa? Giống nhà tớ thông minh. Thông minh không thể tả được! Con tớ gần nhất xóm. Từ nay đố đứa nào gọi tớ là Ngố nhá… có mà tớ vả cho rơi răng”
Còn các cụ cao niên mắt mũi kèm nhèm, còng lưng nghển cổ xem bia cứ đọc Th.s thành Thiến sót…
(Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết)
... Đọc thêm!