Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

XÓM THÙ DAI.

Làng mình có quốc lộ 21 chạy cắt ngang.

Ngày xưa đường rải đá lởm khởm gập ghềnh. Ngày vài chuyến xe khách chạy qua.

Dân làm lều quán bám mặt đường. Rồi cũng thành nhà ở.

Tự dưng làng mình lên thành thị trấn. Con đường được mở rộng hơn. Cán bộ công chức trong huyện đổ về làng mình mua đất để định cư lâu dài, đi làm cho tiện.

Có miếng đất mé bờ sông ven đường đang để không, vài ông thương binh làm quán: ông sửa xe đạp, ông bán bún chân giò.

Lãnh đạo huyện thấy miếng đất ngon, cấp cho con giai ông bí thư và con rể ông Phó Chủ tịch huyện.

Hai ông thương binh nhận được trát phải dỡ quán!

Hai ông này không chịu. Cả làng không chịu. Tất cả đều bảo rằng: Đây là đất làng, hai thương binh là người làng chưa có đất có nhà, vì thế phải để chỗ cho người ta làm ăn. Con cái lãnh đạo ở tận đẩu tận đâu sao lại về đây cắm đất?

Vậy là huyện tổ chức cưỡng chế. Dân quân, công an rầm rộ kéo đến phá nhà phá quán của thương binh.

Dân làng thúc trống báo động: “Bà con ơi , kiên quyết chống lại bọn Bôn Bốt Iêng xa ri cướp đất”. Cả làng kéo ra phản đối.


Nhà chức trách vơ một phát khoảng gần mươi người vì tội chống người thi hành công vụ. Thu luôn cái trống, bảo là tang vật nổi dậy chống chính quyền.


Vài hôm sau khám nhà người bị bắt thấy có cả thuốc nổ. Kinh thế! Mặc dù cái ông thương binh và cả gia đình nhà ấy ngớ người... khăng khăng không chịu nhận. Nhưng tang chứng vật chứng rành rành, rồi Công an lại “khéo léo sử dụng biện pháp nghiệp vụ để vận động thuyết phục” nên anh ta phải ký vào biên bản.

Kết quả mấy ông thương binh phải đi tù. Án nặng nhất là năm năm. Một ông ra tù được mấy tháng thì chết.

Lúc ông chết phải đi mượn trống của làng khác. Từ hồi ông đi tù đều phải mượn trống mỗi khi làng có đám ma. Làm cái trống không khó, nhưng làng bảo thế nào huyện cũng phải trả, lúc bấy giờ chả nhẽ làng lại có hai cái trống thì còn ra thể thống gì. Nhưng cái trống làng bị thu làm tang vật suốt cho đến nay vẫn chưa trả lại. Bây giờ cái trống vẫn ở chỗ công an huyện. Mãi vừa rồi làng mới làm quả trống mới.

Mấy ông ở huyện còn tuyên bố: “Cả nước chỉ có hai cái trống đi vào lịch sử: một ở Tiền Hải Thái Bình và một ở thị trấn Y. Phải giữ lại đưa vào bảo tàng ”.

Rồi mấy năm sau lại có lệnh của Chủ tịch huyện giải tỏa hành lang giao thông. Tất cả phải phá nhà, làm lùi lại so với lề đường tám mét. Không có đền bù!

Dân làng mình lúc bấy giờ nhiều nhà đã đổ mái bằng, đã trở thành phố huyện. Phố thì chả nhẽ lại mái rạ. Vây là ai cũng cố để có cái nhà bê tông.

Bây giờ bắt tự phá nhà thì phải chấp hành chứ biết làm sao. Chả ai dám ho he, bài học mấy ông đi tù vì chống người thi hành công vụ nhỡn tiền. Cái nhà bê tông cưa cắt cẩn thận thì cũng còn dăm mét ở tạm, chứ để “bọn Bôn Bốt Iêng xa ry” giải tỏa thì nó cho tan tành. Vừa phải nộp tiền trả công cho người phá nhà mình vừa không còn chỗ mà chui ra chui vào.

Cả dãy phố náo loạn vì tiếng ình ịch phá nhà và tiếng khóc. Công an hiên ngang bước trên đường, mặt mũi lạnh tanh, dùi cui ve vẩy đằng sau đít.


Nhà thằng Vần cũng vậy, vợ chồng hắn cố đến rạc người gầy gò như cú rõm mới làm được cái nhà mái bằng. Nợ còn đầm đìa, vừa ở được mấy tháng… nay phải phá. Hắn trèo lên nóc nhà vừa vác búa tạ giáng xuống mái nhà mình vừa khóc, vợ hắn cũng ngồi dưới đất khóc như thể đám ma. Cứ quai được mươi nhát búa thì đã nhọc, Vần ta ngồi phệt xuống gào lên: “Sao ác thế! Địt mẹ chúng nó…”

Công an đứng dưới vóng lên: “Thằng kia! Mày chửi ai?”

Thằng Vần chõ xuống: “Tôi chửi cái đứa ác!”

Đồng chí công an lại vóng lên: “Nhưng sao mày lại bảo “chúng nó”? Chúng nó là ai? Liệu thần hồn, tao gô cổ lại bây giờ! Có muốn không?”

Vần ta khiếp quá. Im thít!

Chủ tịch huyện lên chức Chủ tịch tỉnh rồi đến tuổi cũng phải về hưu.

Hôm nghe tin Chủ tịch đã nghỉ hưu thằng Vần bảo:

-Dân xóm tao đố thằng nào trong “chúng nó” có gan đi bộ khoảng hai trăm mét trên con đường thị trấn này.

Dọa vậy mà hiệu nghiệm phết! Bọn “chúng nó” mặc dù đã về hưu nhưng người thì bán nhà đi chỗ khác ở, người thì không dám ra đường. Rút kinh nghiệm, các lãnh đạo đương chức chả bao giờ để dân xóm mình nhìn thấy mặt.

Mình kể chuyện này với mấy tay bạn. Các hắn ấy bảo: “Dân xóm ông chỉ được cái thù dai! Xóm ông là xóm thù dai...”



Ảnh mạng, không liên quan đến bài viết.



...

7 nhận xét:

  1. Đời buồn quá chú Cua Rận nhỉ ? Nhiều lúc muốn thét lên cho vơi nỗi bất bình.

    Trả lờiXóa
  2. "..Sao ác thế? Địt mẹ CHÚNG NÓ..." Hay tuyệt vời! Cám ơn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ha ha ha

      Đọc xong muốn cười toáng lên cho vỡ chợ

      Xóa
  3. Tin tôi đi, không kẻ nào nắm chặt được bàn tay mình suốt đời đâu, sẽ có lúc phải lỏng và khi đó thì ....

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  5. tức nước vỡ bờ mong lắm ngày này. Xin được chung sức cùng mọi người đạp đổ bọn cường hào ác bá, bọn cướp ngày để đất nước này tốt đẹp hơn, công bằng hơn.

    Trả lờiXóa