CHƯƠNG HAI:
Ở huyện Dư Phát (phía Nam của Văn Lang thuộc bộ Quân Ninh) có quan Bồ chính họ Đỗ tên Hơn. Dẫu chức quan chẳng to tát gì nhưng tên này cũng nuôi một thằng người Hán trong đám người phương Bắc sang Văn Lang tên là Hà Đào làm đầy tớ. Hàng ngày tên Hà Đào thường nịnh nọt gọi Hơn là “Đại nhân” vào ra thưa bẩm. Hơn nghe vậy thì khoái lắm… Nghe nhiều thành quen, rồi Hơn bảo:
- Dân nước mình ngu quá thể! Xưng hô với nhau vẫn mày tao chả biết gì kẻ trên người dưới, đã vậy lại còn ăn nói cộc lốc chẳng thưa bẩm gì.
Hà Đào nịnh thêm vào:
- Bẩm Đại nhân, cái tài cái chí của Đại nhân là to lắm. To như bể Đông trước mặt, lớn như ngọn núi sau lưng. Đáng ra đại nhân phải làm đến Lạc Tướng, Lạc Hầu chứ cái chức Bồ chính đứng đầu một huyện thì ăn thua gì so với tài sức của ngài.
Hơn bảo:
- Tao vẫn có cái bụng ấy. Dưng mà trên tao lại có thằng Thại làm Lạc tướng cầm đầu cả bộ Quân Ninh. Phải đợi bao giờ nó chết đã thì Vua mới biết đến tao, may ra lúc bấy giờ mới có cơ lên làm Lạc Tướng.
Hà Đào lúc ấy mới nói rằng:
- Lạc tướng Thại chỉ đẻ trước đại nhân hơn năm giời. Đợi nó chết thì còn lâu lắm. Vậy nên ta phải tính mưu tính chước chứ đợi đến lúc nó chết thì biết đến bao giờ. Mà có khi đại nhân lại chết trước nó ấy chứ lỵ!
Đỗ Hơn nghe Hà Đào nhời ấy, cho rằng đó là phải. Bèn hỏi:
- Vậy phải làm cách nào bây giờ?
Tên đầy tớ người Hán bàn rằng:
- Muốn được cất nhắc thì phải được Vua biết đến. Như cái thằng Yển lính trơn nhưng giết được gấu cứu Vua nên mới được Vua cho làm Lạc Hầu. Còn Đại nhân thì có tài có chí thật nhưng lại không biết võ nghệ, giá có gặp vật dữ thì đành bó tay chịu chết. May còn nhờ cái mồm... Nhờ cái mồm nói hay thì người ta sướng cái lỗ tai… mà lên đến Bồ chính. Dưng mà con người ta còn mấy cái lỗ muốn sướng, làm sao phải cho người ta sướng cả cái lỗ mồm, sướng cả cái mắt, sướng cả cái con cu… thì người ta mới quý mình.
Hơn gật gù… rồi băn khoăn:
- Mày nói vậy tao nghe mới ra một nửa. Còn cái nửa sau tao chả biết mày nói cái gì sất!
Hà Đào bảo:
- Đây này sướng cái lỗ mồm thì phải được ăn cái thứ của ngon vật lạ, sướng cái lỗ mắt phải được nhìn cái con đàn bà đẹp, sướng cái con cu thì… thì…
Hơn vỗ đùi:
- Tao biết… tao biết rồi. Chả vậy mà Vua có hàng trăm đứa đàn bà… Được rồi.
Bèn cho quân lính đi khắp huyện bắt người dân trèo lên rừng tìm thú quý như gà lôi, chim trĩ, lợn nòi. Lại cho quân ra vùng bể bắt dân lặn xuống nước bắt cá thu, cá ngừ, tôm hùm, ốc hương. Rồi lại dòm từng nhà thấy con gái đẹp bắt về được gần chục đứa. Tất cả đều chuẩn bị để dâng Vua.
Nhưng ác một nỗi bấy giờ dâng được lên Vua phải qua Lạc Tướng trên bộ. Chứ cái cấp huyện nhãi nhép làm sao vào được kinh đô. Vậy nên Hơn đành phải lên bẩm với Thại để Thại củ soát mọi thứ rồi mới được đưa vào cung.
Dễ có đến vài tháng giời từ khi đưa sản vật và người đẹp lên Lạc Tướng mà chẳng thấy tăm hơi gì. Đỗ Hơn sốt ruột lên Quân Ninh vào tận nhà Lạc tướng Thại để hỏi. Ai ngờ vừa bước vào cửa, chưa kịp nói câu gì đã bị Thại hô quân lính: “Chúng mày đâu! Trói thằng Bồ chính Dư Phát lại quẳng ra sân bêu nắng.”
Hơn chả hiểu ra làm sao, lại bị phơi nắng cả canh giờ, rã rượi chẳng ra hồn cái thằng người, cứ rũ rù như gà cắt tiết. Hắn thều thào xin tha mạng. Lúc ấy mới thấy Thại đủng đỉnh bước đến:
- Mày đã biết tội chưa?
- Tội gì? Hơn thều thào.
Thại nắm tóc Hơn giật ngửa đầu hắn về phía sau:
- Tội coi thường tao! Coi thường Vua!
Hơn lắp bắp:
- Đâu dám coi thường…
Lúc ấy Thại mới thủng thẳng bảo rằng:
- Tao đã củ soát các thứ dâng lên Vua. Nhưng chúng mày cố tình chơi đểu, đi đường gặp giời ngày nóng đêm lạnh nên các thứ chúng mày đưa đều đã ngắc ngoải. Chúng mày vừa về thì chim cò chết hết, cá mú ươn thối... Còn bọn đàn bà tao cũng phải củ soát cẩn thận từng đứa, bắt cởi hết xống áo, tao đích thân thử từng đứa… cả bọn đều mất tuyết, đều đã ngủ với đàn ông cả rồi. Ấy là do chúng mày chọn người không tinh. Tao phải thử từng đứa mới biết… Mày cố tình làm vậy định đổ tội cho tao phải không. Vậy nên không dám dâng Vua. Tao đành phải để ở nhà tao kia kìa, đưa về … Tao sẽ nói với vua cách chức Bồ chính của mày. Biết không?
Hơn nghe những nhời ấy thì sôi máu: “Đúng là cái đồ ăn bẩn. Sản vật thì mày cố tình làm vậy để lấy cớ mà ăn chặn… ai còn lạ gì! Con gái thì chả nhẽ mày vạch bướm nó ra rồi cắm đầu xuống mà nhòm? Lại còn đè nó ra mà “thử” thì gì mà chả mất tuyết. Đúng là cái đồ đểu!”
Ấy là tức thì nghĩ trong bụng vậy chứ không dám nói ra. Dù sao nó cũng là quan trên, mình là cái thằng Bồ chính tép riu… Đành phải nhún đã rồi tính sau. Nghĩ vậy nên Hơn phải dập đầu lậy như tế sao nhận tội rồi xin biếu không những thứ đã đem lên.
Thại đắc chí cười ha hả, rồi cũng tha cho!
Hơn đành tiu nghỉu ra về. Vậy là mất trắng. Tên Hà Đào nghe vậy thì bảo:
- Cũng tại đại nhân không biết cách. Dâng lên Vua mà không có gì đưa dâng Lạc Tướng thì làm sao mà nó cho qua.
Hơn trợn mắt:
- Tao sẽ tố cáo việc này lên Vua để Vua trị thằng Thại tội ăn chặn!
Hà Đào vội can:
- Ấy chớ! Chết chứ chả chơi. Đây nhá, đại nhân lấy cái gì làm chứng kêu việc này lên Vua, Lạc Tướng cũng sẽ tâu lên Vua tội ăn không nói có của đại nhân. Vua tin thằng to chứ bao giờ tin thằng bé. Thói đời vẫn vậy. Bây giờ đành phải im mồm. Thôi thì từ nay cứ có gì thì dâng lên Lạc Tướng để lấy lòng mà giữ chức đợi thời. Chứ nó mà đuổi chức thì toi.
Hơn nghe ra. Từ đấy giở đi hàng tháng phải có đồ dâng lên. Các Bồ chính các huyện khác thấy vậy nghĩ thầm: Thằng Bồ chính Dư Phát nó có quà cáp biếu trên mà chả nhẽ mình không có. Lại được bọn đầy tớ người phương Bắc nói thêm vào nào là ở Bắc quốc phải thế này, phải thế nọ… Rồi chúng mách mối cho bọn lái buôn đến nịnh nọt. Bọn này đưa vải vóc rượu quý, nhân sâm đến làm quen thậm chí biếu không và bày cách dâng sản vật lên Lạc Tướng. Một vài lần như vậy tự nhiên thành nền nếp biếu xén và nhận quà biếu ở Quân Ninh. Từ Quân Ninh tệ hại xấu này lan ra các bộ khác trong cả nước Văn Lang. Tham nhũng cửa quyền cũng từ đấy mà ra, đến nỗi sau này thành chuyện bình thường.
Chỉ có dân đen thì khổ không kể xiết. Vì bọn Bồ chính, Lạc Tướng tác oai tác quái lộng hành ngang ngược. Riêng ở Quân Ninh cậy thế ở xa kinh đô Bạch Hạc nên bọn này thường tìm cách bắt bớ dân nghèo về làm nô lệ cho nhà hắn. Ai không nghe theo là bọn hắn làm tình làm tội đến dở sống dở chết. Vì vậy cả một vùng Quan Ninh, Cửu Chân từ nơi đồi núi đến tận miền bể… mọi người nghe quan huyện đi đến đâu là run sợ. Cũng có người chống lại, bọn hắn chém đầu luôn để ra oai.
Phép Vua thì không có như thế. Nhưng bọn Bồ chính đã được Lạc tướng bênh vực nên chả bao giờ lọt được những việc khuất tất lên trên. Các Lạc Hầu bên cạnh Vua thỉnh thoảng cũng có nghe loáng thoáng bèn dậm dọa mấy câu, được bọn Lạc Tướng đút lót cũng êm re. Thành thử Vua cứ tưởng đất nước đang vững vàng yên ổn nên càng ra sức chơi bời ăn ngon ngủ kỹ.
(kỳ sau đăng tiếp)
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét