CHƯƠNG BỐN:
Từ khi Vua bảo không phải vào triều thường xuyên thì Yển thường đi trông nom công việc ở các Bộ. Từ những cuộc đi như vậy chàng nắm rất chắc những việc như ăn của đút, bán chức mua quan, xà xẻo thuế má, bóc lột người dân… của bọn quan lại Lạc Hầu Lạc Tướng. Điều mà chàng lo ngại nhất là bọn chúng cấu kết với nhau học đòi theo đuôi kiểu cách quan lại phương Bắc, mỗi nhời nói ra thì làm như chỉ có phương Bắc là tốt, cứ phương Bắc mà theo... Trong nhà còn thờ cúng các thần linh phương Bắc. Nói năng ra điều mềm mỏng nhưng đối xử với nhau như thể chó với mèo.
Nhiều lần Yển nói những điều ấy với Vua. Nhưng Vua đều gạt đi. Rồi còn giả đò chép miệng thở dài bảo:
- Bây giờ chúng nó ráo cả đều vậy. Đuổi hết chức chúng nó thì lấy ai làm, bổ chức sao cho kịp…
Thì ra bọn này cũng đã đút lót, biếu xén vua cả rồi.
Chàng ngao ngán: Hỏng!
Cho đến một hôm:
Nước Thục có quà sang biếu Vua Văn Lang! Thật là một việc chưa từng có. Vua Hùng mừng lắm. Vua triệu tập tất cả các Lạc Hầu, Lạc Tướng về triều để nghênh đón sứ thần nước Thục và tiếp nhận quà biếu của Bắc quốc.
Lạc Hầu Yển cũng có mặt trong buổi tiếp. Yển nghi ngại vì cái lần tiếp sứ này. Mọi khi nó chỉ sang người không, ăn nói lấc cấc ra giọng bề trên, có lần còn dám buông lời dọa dẫm cả vua nhà mình. Vậy mà lần này lại có quà biếu. Thế là thế nào nhỉ?
Sứ thần nước Thục tên là Đới Quắc thủng thẳng đi trước tay phe phẩy quạt lông, tám tên lính nước Thục lặc lè khênh bốn cái hòm vào kinh đô nước Việt.
Đến cửa cung, viên sứ thần dừng lại, đưa tay quạt ra sau phẩy một cái, lập tức tám tên lính dừng lại nghênh mặt đứng thành hàng ngang trước bốn cái hòm.
Viên sứ thần lúc ấy bước thong thả từng bậc đá, mặt nghênh lên giời như thể ngắm cảnh, lại vẫn tay trái phe phẩy quạt lông. Đến gần sát đối diện với vua ta ngồi, hắn tay trái vẫn giữ cán quạt, tay phải đỡ lòng cái quạt ngang bụng rồi hơi nghiêng người:
- Đới Quắc Sứ thần nước Thục xin chào Đại Vương.
Vua thấy tên sứ thần này có vẻ xuống nước khác với những lần trước thì sướng lắm. Mà nó gọi mình là gì nhỉ? À… Đại Vương… Hay! Tự dưng thấy oai: Nó là nước lớn mà nó phải sợ mình? Vậy là vua hất hàm:
- Được rồi! Ngồi đi!
Tưởng là sứ thần Quắc phật ý nhưng tay này mồm vẫn cười như không. Quắc vẫn đứng tại chỗ:
- Thưa Đại Vương, Vua Thục Quốc đã cho Quắc này sang đây dâng chút quà lên vua Văn Lang để bày tỏ lòng quý mến, đồng thời cũng xin cho Đới Quắc này xin được ở đây hầu hạ nhà vua làm người giữa, tiện cho việc bang giao thân thiện giữa hai nước! Bay đâu! Cho vào…
Lập tức bốn cái hòm được đưa vào chính điện trước mặt Vua. Vua hất hàm cho Yển lần lượt mở bốn cái hòm. Lạc Hầu Yển không tin ở mắt mình: hòm thứ nhất toàn vàng thỏi, hòm thứ hai là ngọc quý chạm khắc tinh xảo, hòm thứ ba là vải lụa rực rỡ, hòm thứ tư là một cặp ngà voi tuyệt đẹp.
Vua không kìm nổi tò mò cũng bước xuống để xem. Nhà Vua sững sờ trước bốn hòm đầy thứ quý.
Nhà Vua gật gù:
- Quý! Quý lắm. Đúng là Vua Thục có tấm lòng tốt. Tao nhận. Tao nhận! Cho khênh vào kho. Tốt… tốt…
Mồm Vua liên tục mấy chữ: “Tốt, tốt, tốt quá… tốt quá” một hồi rồi quay sang bảo lính hầu đưa sứ thần Đới Quắc vào nhà khách nghỉ ngơi.
Còn lại Vua và các quan. Lúc bấy giờ Vua mới hỉ hả lên mặt:
- Chúng mày thấy chưa! Nước Văn Lang và nước Thục là bạn bè núi liền núi sông liền sông, cùng chung tiếng gà gáy. Nước Thục giầu có, Vua Thục là người hiền lành, tài giỏi đã đem quà biếu sang đây lại còn cho Đới Quắc bên cạnh tao để tiện bề học hỏi. Tốt! Tốt! Tốt mọi nhẽ.
Các Lạc Hầu Lạc tướng cũng đưa đà theo Vua: tốt…tốt. Nhưng cũng có nhiều người không nói gì, mặt mũi đăm đăm tỏ vẻ băn khoăn.
Yển đứng ra trước các quan: “Xin cho được nói!”
Vua đang cơn sướng nên bảo:
- Nói đi!
Yển dõng dạc:
- Từ thủa Kinh Vương lập nước đến giờ, phương Bắc đã bao nhiêu lần đòi thôn tính nước ta. Bây giờ nó lại bày trò thân thiện biếu xén cho quà cáp. Ngẫm rằng: “Của biếu là của lo, của cho là của nợ.” Nhận của rồi thì chắc chắn sẽ có việc nó bắt phải làm. Đấy rồi xem! Ngay như cái việc nó để Đới Quắc ở cạnh cũng là để kìm kẹp Vua ta chứ chả tốt gì. Vậy nên nhà Vua phải xem xét… không nên nhận.
Vua chưng hửng như bị dội gáo nước lạnh, bèn quát lên rằng:
- Thằng này láo! Những chuyện trước đây phải khép lại, không nói nữa. Chúng nó cho quà là để tỏ tấm lòng thân thiện, là giúp đỡ nước ta. Nó là nước nhớn. Lôi thôi nó đánh cho. Mình cần hòa hoãn với nó. Vậy mày thích hai nước đánh nhau à.
Yển nói:
- Chẳng ai thích đánh nhau! Nhưng nếu cần thì không thể không đánh nhau. Ai cũng muốn hòa hoãn. Nhưng hòa hoãn không phải là để nó muốn làm gì cũng được… nay nó lấn, mai nó lấn. Mình cứ hòa hoãn cứ để nó lấn thì không chịu được. Chưa kể đến việc ở triều đình nó cho người kèm vua, ở từng nhà nó cho người kèm các quan… để xúi bẩy làm theo ý muốn của nó.
Vua có vẻ đuối lý đành vớt vát cầu cứu các quan:
- Mình không bằng nó nên nó cho người giúp mình cho bằng nó. Mày nói vậy là không coi ai ra gì à! Tao cứ hỏi các quan tướng ở đây xem mày nói như vậy có được không?
Lạc Tướng Thang Tuyền họ Uông tên Hy xun xoe nói rằng:
- Lạc Hầu Yển nói như thế là không được! Chúng nó thật thà, mình không nên nghi ngờ. Sao lại dám bảo của biếu là của lo. Của cho là của nợ.
Lạc tướng Ninh Hải họ Phạm tên Khê cũng nói theo:
- Đúng! Nó cho mà mình không nhận là làm hỏng cái tình của mình với nó. Thử hỏi… vua vẫn hằng ngày cho Lạc Hầu Yển… vậy là của nợ à?
Yển không kìm được nữa chỉ thẳng vào măt hai tên Hy và Khê quát lớn:
- Tao không lạ gì cái mặt chúng mày là tay trong nước Thục. Chúng mày đã được chúng nó biếu xén vàng lụa, tự ý cho người của nước Thục sang thuê đất giồng cấy. Người dân Văn Lang tự dưng mất đất cấy cày… phải bỏ làng, bỏ đất mà đi. Người ta kêu ca, chúng mày bảo đất là của vua, dân không có quyền, cho dùng ngày nào biết ngày ấy. Chúng mày thu đất cho bọn Thục Hán dân đành phải chịu. Bây giờ hai bộ ấy dân tình tán loạn, đất không có mà cấy cày, gạo không có mà ăn. Tốt cái gì? Thật thà cái nhẽ gì? Dân Thục chúng nó sang đất mình làm nhà cửa, đẻ con đàn cháu đống, chết cũng chôn trên đất Văn Lang. Đấy rồi chúng mày xem, chỉ mấy năm nữa hai bộ này sẽ thành ra của đất Thục!
Hai tên này cụp mặt đành im!
Lạc Tướng bộ Gia Ninh họ Tô tên Trừng cũng vội bênh hai tên vừa bị vạch mặt:
- Dân ở hai bộ ấy vốn lười biếng, không biết giồng cây gì, nuôi con gì, làm không chịu làm… nên để cho người Thục nó thuê là phải!
Yển quay lại tên này:
- Còn mày nữa! Mày nhận bao nhiêu vàng lụa, mày học đòi chúng nó, ngủ với bao nhiêu đứa con gái tuổi còn trẻ con… rồi để cho nước Thục nó đưa cả muôn người vào đào bới mỏ đồng. Nó vào đất Gia Ninh cướp của hiếp đáp dân lành. Mày làm ngơ để nó đánh dân. Dân kêu ca thì mày bắt bớ đánh đập. Bây giờ thằng giặc đánh sang liệu có người đi lính đánh giặc không. Chúng mày đang phá hoại Văn Lang từng giờ từng khắc đấy.
Vua nghe vậy liền cao giọng:
- Thằng Yển nói ngu! Dân nào được kêu ca? Loạn à! Dám kêu ca à! Giữ nước là việc của tao, của triều đình. Ai cho dân nói? Ai cho mày nói?
Yển bảo:
- Không có dân có mà giữ được nước khối ra đấy! Rồi cũng chẳng còn vua nữa để người Thục nó sang nó làm vua .
Vua tức quá quát lên:
- Thằng chó này! Mày láo quá rồi. Mày không coi ai ra gì hử? Mày rủa tao chết đấy hả? Được rồi! Tao phải chém chết mày vì tội… vì tội… Tội gì hở chúng mày, bên Bắc quốc gọi là tội gì?
Mấy đứa vừa bị vạch mặt vội nói hớt:
- Tội khi quân!
Vua vội cướp nhời:
- Ừ tội khi quân hay khí quân gì gì đấy… Lính đâu! Lôi thằng Yển đem ra chém!
Một Lạc Hầu vội đứng ra can:
- Nhà Vua đừng vội. Yển chỉ có tội nói thật. Nhưng Yển đã có công cứu Vua. Không có nó thì Vua bây giờ cũng chẳng có mà ngồi đây. Vậy hãy tha cho nó.
Vua ngồi ngẩn mặt một tý rồi lại bảo:
- Nó còn dám nói “Của biếu là của lo, của cho là của nợ”. Vậy ra nó coi thường những thứ của tao hả? Từ hạt lúa, củ khoai… trên đất nước này, cái gì cũng là của tao! Thôi được. Nếu không chém đầu nó thì bắt cả nhà nó ra hoang đảo, không cho nó bất cứ thứ gì để xem nó sống bằng cách nào. Lính đâu làm ngay.
Cả chục tên lính xông vào trói nghiến Lạc Hầu Yển lại lôi đi.
(Còn nữa...)
....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét