CHƯƠNG BA:
Vua thoát chết thì mừng lắm. Vội về bảo với quần thần rằng:
- Mệnh tao là mệnh Giời. Tao là con Giời. Những một hai tưởng chết nhưng Giời xui đất khiến, cho người cứu giúp. Từ nay thằng Yển là con tao, tao cho nó làm Lạc Hầu ngang hàng các con đẻ.
Các quan đều vâng theo nhời ấy.
Yển ta từ bấy giờ luôn túc trực bên cạnh vua. Chỉ những lúc Vua ngủ thì Yển mới giao việc canh coi cho bọn ở dưới sau khi đã dặn dò cẩn thận. Vua quý lắm! Những việc nhớn bé trong triều ngoài nội Yển cũng được quyền bàn. Nhưng với bản tính ít nói, Lạc Hầu Yển nhiều khi chỉ ngồi im. Vua thấy vậy càng quý bội phần.
Yển được Vua cho một căn nhà gần cung Vua. Thấy Yển chẳng vợ con, chẳng kẻ hầu người hạ, lúc ở triều thì vậy còn lúc về nhà thui thủi một mình thì Vua động lòng thương hại. Một hôm Vua đang ngồi, xung quanh có bốn con đàn bà áo xống hở hang hở đùi hở vú lả lơi kẻ xoa người bóp... Lạc Hầu Yển vào cung thấy vậy thì trừng mắt. Mấy con đàn bà nghe chừng sợ. Vua cũng thấy ngường ngượng bèn đuổi đám đàn bà lui ra. Rồi hỏi:
- Sao mày không lấy vợ?
Yển nhà ta hỏi lại:
- Lấy vợ để làm gì?
Vua bật cười:
- Ôi cái thằng này…! Nhẽ thường thì đàn ông phải lấy đàn bà làm vợ. Ngủ với nhau sướng lắm! Rồi sinh ra con cái, con cái lại lấy vợ lấy chồng để sinh ra cháu chắt. Như tao đây này: đã có hàng trăm vợ mà còn vẫn phải lấy thêm.
Yển lại bảo:
- Dưng mà tao suốt ngày bên Vua, chả biết đứa đàn bà nào… lấy sao được vợ.
Vua lại bảo:
- Thôi thế này: mày xem trong đám đàn bà hầu hạ tao, mày thấy thích đứa nào thì tao cho. Tao cho về làm vợ mày. Nhá!
Yển nói luôn:
- Vậy lộn ổ à! Không được!
- Sao lại không được? Sao lại lộn ổ?
Yển bấy giờ mới thong thả nói:
- Như Vua nói cứ ngủ với nhau là vợ chồng. Tất cả những đứa đàn bà hầu hạ Vua, vua đều ngủ với cả rồi. Ngủ cả ngày, ngủ cả đêm. Vậy chúng nó là vợ Vua. Con Vua lại lấy vợ Vua chả hóa lộn ổ còn gì. Không được!
Vua nghĩ: Mẹ cái thằng này, tưởng đù đờ mà nói khôn phết. Nhưng cố vớt vát:
- Các vua phương Bắc vưỡn như thế mà!
Yển bảo:
- Kệ chúng nó! Người Văn Lang ta khác: Không lộn ổ lộn chuồng.
Vua đành im. Nhưng trong bụng lại nghĩ: Chả nhẽ thằng này không phải đàn ông. Trong một lần vui vầy với đám đàn bà, tự nhiên vua buột miệng nói:
- Có dễ thằng Yển nó không có con cu!
Đám đàn bà nhao nhao hỏi:
- Sao Vua lại nói vậy?
Vua kể:
- Tao bảo là sẽ gả một đứa trong đám chúng mày cho nó. Nhưng mà nó không chịu…
Đám đàn bà nghe thấy thế thì thích lắm. Bởi vì Yển vừa khỏe mạnh, vừa đẹp giai… Nếu được Yển để mắt tới thì mình sẽ được thoát khỏi lão vua hom hem, yếu như sên… xét cho cùng thì làm chả bõ ngứa. Vậy là đứa nào cũng cố tình uốn éo, ăn mặc khêu gợi vú vế thỗn thện, mắt liếc đưa tình… mỗi khi gặp Yển.
Một lần Yển vào cung. Không thấy Vua ở đó. Chỉ có mấy đứa đàn bà đang nô nghịch trêu nhau nói cười khanh khách. Lạc Hầu Yển bèn hỏi:
- Vua đâu?
Mấy đứa đàn bà thấy Yển đến thì không nô đùa nữa. Chẳng đứa nào giả nhời Yển, tự nhiên cả bọn tuột hết xống áo. Lồ lộ những thân hình trắng phau, những nét cong tuyệt đẹp. Tất cả nét mặt dáng điệu đều mời mọc…
Yển sững sờ, đứng như trời trồng. Trong lòng không khỏi rung động, người như đông cứng lại, bức bối, áo khố chật chội…
Đám đàn bà thân thể lõa lồ đều à cả đến. Có đứa ngồi cả lên đùi Yển đưa tay vạch khố. Những cánh tay trần mát rượi bá vai bá cổ, hôn hít, rờ rẫm…
Yển nhắm mắt… Hương thơm từ mái tóc làn da ùa vào mũi, những mơn trớn, những ngọt ngào… Nhưng… Nhưng… Không được! Đây là cung vua, không phải là của mình! Choàng tỉnh… tất cả những rung động chỉ thoáng qua rất mau. Yển định thần lại, dùng hết sức lực vùng vằng đẩy bọn đàn bà văng ra xa, mồm hét:
- Láo! Quân mất dạy! Tao chém hết cả lũ…
Và Yển rút gươm… bọn đàn bà lồm cồm bò dậy nhặt áo xống chạy biến.
Yển dừng tay thở. Người bải hoải. Rồi cúi đầu lững thững ra khỏi cung.
Vua nấp sau rèm vải trông thấy hết. Khi Yển vừa đi khỏi thì vua bước ra. Lũ đàn bà cũng xúm lại.
Vua hỏi: “Chúng mày thấy thế nào?”
Cả bọn nhao nhao: khỏe lắm, mạnh lắm, cứng như… gỗ lim.
Vua nghe vậy càng thấy quý Yển hơn và trong bụng thấy nể nể…
Hôm sau gặp Yển, Vua bảo:
- Thôi từ nay lúc nào tao gọi thì hãy đến. Mày nên đến thăm nhà các Lạc Hầu, xuống các Bộ, xuống các làng các chạ… xem xét các quan, nghe ngóng dân tình…Thấy có gì lạ thì về bảo tao. Rồi hễ thấy thích đứa con gái nào thì cũng về bảo tao. Tao bảo gia đình nó gả cho. Nhá!
Lạc Hầu Yển nghe theo lời. Các Lạc Hầu Lạc Tướng thấy Yển đến thì vội vàng nghênh tiếp. Biết Yển chưa có vợ nên nhà nào cũng gọi con gái ra chào, bụng thầm mong Yển để mắt đến.
Yển đi chơi đến dăm ngày mà chả ưng được cô nào. Bởi cô nào cũng đẹp. Nhưng thấy các cô giả đò thẹn thùng nhưng lại kênh kiệu, trong nhà sai bảo hết người này người khác ra điều con quan… thì Yển ta sinh ghét. Cái ngữ chúng mày mà bắt làm lụng thì chỉ có mà ăn cám. Vậy là về cung. Vua hỏi thì lắc đầu bảo là không thích đứa nào cả.
Vua đành thôi không nhắc đến chuyện ấy nữa.
Rồi Yển cũng lấy được vợ. Trong một lần rong ruổi, Yển thấy một cô gái xinh xắn, khỏe mạnh, áng chừng mười sáu mười bảy tuổi… nhưng ăn mặc rách rưới luật quật vừa đi vừa chạy về xóm nhỏ. Yển đoán có dễ cô ta đi làm đồng về. Lạc Hầu Yển vội đi theo sau. Nấp sau vách nứa nhìn vào, Yển nhận ra ngay là nhà chỉ có hai mẹ con. Người bố đã mất sớm, mẹ già đang ốm. Thấy người con gái vét mãi trong cái cong được nắm gạo, tất bật nấu cháo. Múc ra được lưng bát cháo, cô dâng lên mẹ. Người mẹ thều thào bảo:
- Mày ăn đi… lấy sức mà đi làm! Bầm già rồi…
Cô gái khăng khăng:
- Bầm đang ốm, ăn cho khỏe!
Rồi cô ta bón cho mẹ từng thìa cháo. Người mẹ ăn xong thiêm thiếp ngủ. Cô gái nhịn đói ngồi bó gối bên bếp lửa.
Yển trong lòng vừa phục vừa thương.
Sáng hôm sau Yển vào thưa bà cụ xin được lấy cô con gái. Bà cụ mừng rỡ gật liền. Còn cô gái cũng e thẹn gật đầu ưng thuận.
Cô gái ấy tên là Ba.
Vua đứng ra làm lễ cưới cho con nuôi long trọng và vui vẻ lắm. Hai vợ chồng được ở ngay trong cung. Nhưng chỉ sau mươi hôm Nàng Ba nằng nặc xin chồng cùng về ở với mẹ mặc dù ý của Lạc Hầu Yển là sẽ đưa mẹ lên ở cùng.
Yển nghĩ có lẽ do vợ mình vốn chăm chỉ làm ăn, nay lại ngồi không thì sinh ra buồn nên cũng xin với Vua cho được theo ý muốn của Nàng Ba. Vua cũng gật đầu.
Hai vợ chồng làm nhà ngay trên nền nhà cũ của bà cụ. Bà con chòm xóm mọi người quý mến không gọi là bà Lạc Hầu mà vẫn gọi là Nàng Ba.
Dù lấy Yển nhưng nàng Ba vẫn giữ nết ruộng đồng canh cửi, chăm chỉ làm ăn. Hai vợ chồng vui vầy êm ấm, chăm sóc mẹ già chu đáo, sinh được hai con trai khoẻ mạnh. Mấy năm sao bà cụ thì bà cụ mất trong sự thanh thản vì đã được con cháu chăm chút yêu thương.
(Còn nữa, kỳ sau đăng tiếp)
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét