Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

KỂ CHUYỆN THI NGƯỜI ĐẸP...



Mình không nhớ từ sau khi thống nhất thì cuộc thi hoa hậu đầu tiên là năm nào. Nhưng ngay sau đó thì có phong trào thi người đẹp được phát động trong cả nước. Rầm rộ lắm. Địa phương nào cũng có, ngành nào cũng có, lứa tuổi nào cũng có. Đơn cử có thi người đẹp phường, người đẹp huyện, người đẹp Thể thao, Người đẹp Bóng chuyền, Giáo viên Tài năng Duyên dáng, người đẹp Thư viện, Người đẹp Quan họ, Hoa hậu Biển, Hoa hậu Quý Bà, Học sinh Thanh lịch, Đoàn viên Thanh lịch, Đội viên Thanh lịch, Hoa hậu tuổi teen… và cả Hoa Hậu Bò. Không thể kể hết được. Những lúc ấy cả nước như lên cơn sốt Hoa Hậu.

Các cửa hàng trang điểm và cho thuê quần áo (áo dài, áo tắm) mọc lên như nấm mà vẫn chạy sô bở hơi tai, thi nhau hốt tiền…

Vào cái năm bầu cử Quốc Hội vào đúng ngày Nhà Giáo VN (20-11), ngành Giáo dục Tỉnh mình cũng tổ chức thi Nữ Giáo viên Tài năng Duyên dáng.

Để có cấp Tỉnh thì phải làm từ cấp Huyện. Tất cả các trường phải có thí sinh tham gia. Nếu không sẽ mất điểm thi đua, không được công nhận trường Tiên tiến.

Vậy là Ban Giám hiệu, Ban Chấp hành Công đoàn mỗi trường nhắm lấy một cô trông khơ khớ một tý: tiêu chuần lưng thẳng không gù; chấp nhận chân chữ bát nhưng không vòng kiềng; mắt có đeo kính cận kính lão trông càng trí thức nhưng cấm… hấp háy. Da đen da trắng, mặt rỗ hay mịn không quan trọng; Đã có người trang điểm lo. Còn gầy một tý cũng được, vấn đề là phải biết mua áo ngực với loại xốp mỏng dày sao cho phù hợp.

Có cô sắp đến lên sân khấu thì tự dưng kêu thét “Chết em rồi”. Hỏi làm sao thì bảo là mấy hôm trước em mặc “cái ấy” vừa vặn trông “nổi quả” lắm mà bây giờ nó lỏng chuồi chuội chỉ chực tuột. Tại tập luyện nhiều quá nên người gầy đi đấy mà! Chả nhẽ đem độn bông hay độn giấy vào, nhỡ Giám khảo phát hiện ra thì coi như “thái độ sai mang tài liệu vào phòng thi”- sẽ bị trừ điểm. Vậy là cả trường tá hỏa “phát huy tinh thần làm chủ tập thể” chạy bổ đi các cửa hàng đi nhặt về cỡ dăm chục cái cho thí sinh mặc thử.

Cô cắm hoa thì quên kéo. Cô hát, cô múa thì nhăn nhó vì nhạc đệm sai tông sai nhịp, loa máy lúc kêu lúc tịt, thỉnh thoảng lại rít lên như tiếng máy bay phản lực… Vui phết.

Đến khi ra sân khấu thì như tiên sa cả lượt. Cũng đi vặn thừng uốn éo đánh mông. Giám khảo mắt kèm nhèm nhìn qua, gật đầu sái cổ: xinh nhẩy, xinh ra phết!

Nhưng nhìn kỹ thì thấy tiền hậu bất nhất: cái mặt nó trắng mà mang tai với lại cái cổ cái gáy thì đen, trông tựa như Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký. Da mặt tươi hồng mà cánh tay lại màu nâu tươi màu suy nghĩ…

Có cô đi giầy cao gót nhọn hơn chục phân, mặt nghênh lên giời…ra dáng người mẫu, đi đứng thế nào mà gót giầy kẹt vào kẽ sàn sân khấu suýt ngã bổ chẩng.

Phần trả lời câu hỏi ứng xử mới hay:


Giám khảo: “Đề nghị đồng chí cho biết câu “Học, học nữa, học mãi!” là của ai?”
Thí sinh: “Thưa Ban giám khảo, thưa quý vị khán giả. Sau đây em xin trả lời: đó là câu nói của Hồ Chủ tịch ạ!”

Giám khảo gật gù ghi điểm tối đa.

Một tay giáo viên đứng cạnh thấy vậy choảng một câu: “Cả giám khảo cả thí sinh ngu như chó!”

Vậy là có cuộc đấu khẩu:

- Đồng chí bảo ai ngu như chó?

-Tôi nói rồi đấy, điếc à!

- Người ta nói đúng sao lại bảo ngu như chó?

- Vậy cả đứa thi, đứa chấm mới ngu!

- Thái độ thế à! Chả nhẽ người ta nói sai.

- Sai chứ sao nữa! Câu ấy của Lê nin.

Khi công bố quả cũng hồi hộp phết. Cô trả lời “học nữa học mãi” là câu của Hồ Chủ tịch được xếp Giải Nhất. Giải Nhì: cô “Chết em rồi”. Giải ba là các cô kẹt gót giầy vào kẽ sàn sân khấu và cô “tiền hậu bất nhất kiểu Tôn Ngộ Không”.

Vỗ tay nhiệt liệt! Trường ban Chỉ đạo, Trưởng ban Tổ chức, Trưởng ban Giám khảo, Chủ tịch công Đoàn ngành… bốn ông cầm bốn cái băng lên quàng vào người Thí sinh đoạt giải. Khi các ông đứng quay ra sắp hàng chuẩn bị vỗ tay chụp ảnh thì khán giả rú lên: Có hai cái băng đeo ngược.

Ngược cũng được. Sửa sau! Bốn anh cầm pháo giấy phụt bùm bụp lên đầu đám người trao người nhận giải. Giấy bắn tung tóe rơi lả tả. Một anh giật mãi không được, quay ngang ống pháo giật mạnh, phụt ngay và bụng dưới cô giải ba. Cô này giật mình suýt ngã, rồi cúi xuống tìm xem liệu có khỏi thủng áo phía dưới không mà khán giả ngả nghiêng cười như chợ vỡ. Nó mà thủng thì chết tiền đền…

Sau cuộc thi bà mẹ của cô đạt giải nhất đi đâu cũng khoe: “Cái con X nhà tôi là đứa xấu nhất nhà… vậy mà còn được danh hiệu Hoa Hậu ngành đấy các bác ạ!”

Còn cô Giải Nhì về bị chồng tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng vì cái tội: “Có chồng có con rồi mà vẫn còn xí xớn”. Nhà trường, Công đoàn phải giải thích động viên cả tháng mới êm… chứ đã định đưa nhau ra tòa ly dị.

Dư âm cuộc thi còn mãi đến sau này.

Một hôm mình ướm ý ông Chủ tịch Công Đoàn ngành:

- Năm nay có làm phát thi "Giáo viên Nặng tai Dơ dáng" nữa không bác?

Ông ta nhăn mặt như ăn phải ớt, tay xua xua như phải bỏng:

- Đếch vào! Tốn bao nhiêu tiền mà lại còn mang tiếng…

Hi hi….


(Ảnh lấy trên mạng, không liên quan đến bài viết)

....

3 nhận xét:

  1. Đọc bài của bác xong em cười đến ướt cả đũng quần

    Trả lờiXóa
  2. @ nặc danh 22:55
    Chắc là trong bụng mơ mấy cô giáo viên tài năng duyên dáng quê mình chăng... Hi hi.

    Trả lờiXóa
  3. không có nước nào nghèo mà thích tổ chức nhiều cuộc thi hoa hậu như ở Việt Nam ta. Năm nào cũng có 4-5 cuộc thi hoa hậu chưa kể những cuộc thi cấp tỉnh cấp quận...người đẹp bây giờ đa số cái đầu thì to nhưng bên trong quả óc không bằng trái nho ...cứ xem các cô trả lời ứng xử thì biết, may là đã được ban giám khảo đưa trước câu hỏi cho học thuộc rồi đó

    Trả lờiXóa