Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

GỪ..RỪ..RỪ...! GỪ..RỪ..RỪ...! QUẢN THÚC!

Lão bảo tôi:
-Tức mình với mụ đàn bà nhà mình quá. Kiểu này không ngoại tình cũng thành ngoại tình. Không phản động cũng mang tiếng phản động!

Tôi hỏi: Tại làm sao?

Hắn kể:
- Được ngày tết dương lịch, biết bạn bè nó được nghỉ. Bố trí lên nhà chúng nó chơi. Nhưng không được yên thân.

- Sao mà không được yên thân?

- Thì ông tính: vừa bước vào cửa nhà bạn đã thấy gừ rừ rừ…trong bụng: điện thoại! Vội mở máy đã nghe thấy vợ yêu quý xẵng giọng: “Ông đang ở đâu?”. Trả lời: “Vừa đến nhà ông bạn X…”

Ngồi được mươi phút lại gừ rừ rừ…

Vẫn là vợ hỏi: “Có những ai đang nói chuyện mà nghe thấy đông người thế…?”

Mình phải kể tên từng người và không quên nhấn mạnh giới tính: nam. Vậy mới tạm yên.

Bạn bè nâng cốc. Nửa bữa lại “Gừ rừ rừ”:

Mình mở máy. Cái máy xẵng giọng: “Ông làm gì mà không thèm nghe máy? Tôi gọi đã ba lần rồi.”

Mình cố nhịn: “Đang mải nói chuyện!”

- Chuyện với ai? Chuyện gì mà không nghe thấy máy kêu… Sao tôi nghe có tiếng đàn bà?

Trả lời: à cả nhà anh bạn ăn cơm cùng.

Lại xẵng: Sao máy nói nhỏ thế. Việc gì phải nói nhỏ thế?

Ngu thế! Chả nhẽ lại ông ổng trả lời giữa nhà người ta. Điên hết cả người! Nếu không có vợ chồng ông bạn đang ngồi đấy thì mình đã đập mẹ cái máy điện thoại làm trăm mảnh cho hả.

Mình đếch nói nữa. Dập máy. Nhưng suốt bữa ăn mà bụng cứ rung bần bật “gừ rừ rừ…” Đành giả vờ mắt nhìn cái tranh tường, một tay lau mồm, một tay luồn tay vào bụng tắt máy. Mấy phút sau lại “gừ rừ rừ”. Bụng lại rung. Khốn khổ có được mấy miếng vào trong dạ dày. Vào được miếng nào nó lại bị rung rung ép thức ăn đẩy ngược lên cổ.

May mà cái máy điện thoại chỉ như tiếng mèo. Chứ nó mà kêu như tiếng hổ thì chắc cả nhân loại điên hết.

Tưởng đã yên. Nhưng vừa chợp mắt lại “Gừ rừ rừ… Gừ rừ rừ… Ơi tóc…”

Mình bấm phím cắt. Kệ! Đếch thèm nghe.

“Gừ rừ rừ… ơi tóc…” lần thứ ba thì đành uể oải mở máy: “À lồ... cò việc gì?”

Cái máy nheo nhéo: “Làm gì mà có vẻ mệt mỏi thế!”

Mình bảo: “Đang ngủ.”

Lại nhéo nhéo:
- Ngủ sao lại im ắng thế?

Giời ạ! Không thể chịu nổi nữa rồi. Con ăn hiền ở lành sao giời nỡ đày đọa con đến nỗi này… Chả nhẽ lại phải vừa ngủ vừa hát!

Mình bấm phím không nghe và… phi thẳng cái máy điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Nhưng cái máy vẫn không việc gì. Bởi vì chỉ lúc sau mình vẫn nghe thấy tiếng “gừ rừ rừ, gừ rừ rừ…ơi tóc ai dài còn mang dáng đứng Bến Tre”… Thò đầu qua cửa sổ ngó xuống, thấy con mèo nhà chủ ngồi vật đuôi sang phải, sang trái… chân phải giơ lên… nó thủ thế rình cái vật thể lạ đang quay tròn dưới đất, chớp chớp xanh lè “Gừ rừ rừ…gừ rừ rừ… Ơi tóc ai dài còn mang dáng đứng Bến Tre… Mỗi lúc đi xa…”

Lại phải nhảy ra cầm cái máy vào. Mẹ mày! Đợt này ông cài nhạc “Em đi chùa Hương”. Kệ cho mày “Gừ rừ rừ…Nam mô a di đà” thoải mái.

Tôi bảo: “Đấy là được vợ quan tâm. Còn kêu nỗi gì?”

Hắn trợn mắt:
- Quan tâm cái kiểu gì mà như quản thúc tù nhân…

Tôi đồng cảm với hắn: “Khổ thật! Nhưng sao lại phải có bồ? Sao lại mang tiếng…?”

Hắn bảo:
- Thì mình trong sạch như thế mà vẫn bị theo dõi suốt ngày. Suốt ngày bị xét nét. Gì mà không tức. Tức nhiều thì sinh ra ghét… trông thấy mặt thì lộn tiết. Chả có ai lại yêu quý được đứa kè kè quản thúc mình. Từ cái chuyện nhà mà suy ra cái chuyện xã hội…Bờ lốc bờ leo cũng bị quản thúc y như vậy. Thôi đếch nói nữa kẻo lại bảo là...



(ảnh mạng- Không liên quan đến bài viết)

...

1 nhận xét:

  1. Raanj Cua đốt không chết cũng la lết!
    Tom Cát Gừ rừ rừ… Gừ rừ rừ chứ
    Nhoàng đớp phát chửa bít khi nào !
    Mả mẹ nó!
    Nhá nhá.

    Trả lờiXóa