Tối Chủ nhật… ông bạn “đếch nói nữa…” lò dò sang nhà mình. Sự lạ khi hắn sang chơi vào cái thời điểm ấy vì buổi tối hắn thường bị vợ cấm ra khỏi nhà.
Vừa vào đến cửa hắn đã bô bô:
- Thủ đô bây giờ vui thật!
À thì ra hắn đi Hà Nội về. Chắc là lên thăm con… Và sang đây là để khoe với mình về chuyện Thủ Đô.
- Thủ đô thì bao giờ chả vui mà phải khen.
- Không! Mấy chủ nhật trước có vui vậy đâu. Tớ vừa xuống xe, đáp xe buyt lên bờ hồ… gặp giời mưa… vậy mà thấy múa hát tưng bừng… Chỗ nào cũng múa hát… ngay ở chỗ bờ hồ cũng có đến bốn năm đám múa hát rộn ràng.
Điều này thì mình biết vì trên đài nói là múa hát mừng Tết Độc lập. Mình hỏi:
- Chắc là hay lắm nhỉ?
Hắn bảo: Được cái bổ mắt…
- Sao lại bổ mắt?
- Thì toàn bọn con gái mặc quần đùi, áo may ô khoe đùi trắng lôm lốp, vú vế thỗn thện như ấm tích, rốn sâu như cái chén… nhảy như choi choi mồm uốn éo ngợi ca…, ca ngợi… cuộc sống tươi đẹp vững vàng tiến lên thiên đường chủ nghĩa xã hội… Chả như đám gái quê nhà mình cẳng như cẳng cò, đen như chân trâu, người thẳng đuỗn như cá rô đực, mồm lúc nào cũng quàng quạc chửi chồng…
Mình phải vội bịt mồm hắn lại… đàn bà nó nghe thấy thì chết bây giờ!
Hắn trợn mắt thì thào:
- Dưng mà đếch có người xem. Chỗ nào đông được vài ba chục người. Còn lại diễn cho giời xem, đất xem. Thế mới lạ!
Mình trêu: Vậy mình ông ngắm thoải mái… sướng quá còn gì.
Hắn bảo: Đếch chịu được… Vì mấy cái loa inh tai nhức óc. Loa ở sân khấu, loa ở ngoài đường, loa ở trên xe, loa cầm tay… thi nhau hô trật tự… cứ như chửi nhau... Mấy lị đứng xem mà cũng run…
- Vì sao?
- Toàn thấy công an là công an, công an áo vàng, công an áo xanh, công an cơ động, người đeo băng đỏ nhan nhản. Dùi cui nhăm nhăm. Khiếp! Chả nhẽ có mấy đứa con gái mặc quần đùi mà phải huy động lực lượng bảo vệ cẩn thận thế. Lại có cả Công an cầm biển cấm chụp ảnh. Mà ở chỗ Bờ Hồ trái tim Thủ đô lại cấm chụp ảnh. Định giở điện thoại ra chụp nhưng lại sợ bị bắt…
- Mình làm gì nên tội mà sợ bị bắt?
- Thì bị bắt rồi sẽ có tội. Bao giờ mà chả thế. Vậy là mình chuồn…
Thật chả ra làm sao. Có vậy mà cũng kể! Hắn hình như thấy sự vô duyên của mình, còn cố vớt vát:
- Dưng mà tốn kém quá, lãng phí quá. Tớ cứ cho rằng mỗi đám hát í vậy cũng phải mất hàng trăm triệu… tiền sân khấu, buồm bạt, loa máy, diễn viên ăn uống tập luyện, công an bảo vệ, xe cộ đón đưa… Mươi đám như vậy tốn tiền tỷ chứ chả chơi… Mà lại đếch có ai xem. Rõ dớ dẩn. Trong khi đó mình ở quê làm bục mặt để đóng thuế cho nhà nước… Trên cứ hô hào tiết kiệm, tiết kiệm… thằng dân làm lấm mặt để các ông tiết kiệm kiểu ấy à…
Thằng này lại bắt đầu chuyển giọng tiêu cực đây. Mình phải giải thích:
- Thì đây là hoạt động chính trị để chào mừng…
Hắn ngắt lời:
- Chào mừng cái gì? Chào mừng lạm phát tăng vọt à, chào mừng giá cả leo thang lên giời à, chào mừng… Chợt hắn đưa tay bịt mồm: cái mồm, cái mồm… đếch nói nữa không lại bảo là… Thôi tao về!
Và hắn đứng dậy... Về!
Quái !
Trả lờiXóaLần ni nỏ chộ hấn : Phủi đít...ra về nhỉ ???
Vì hắn sợ bị quy là...
Trả lờiXóađịnh còm nhưng...
Trả lờiXóaĐếch com nửa ! không lại bảo các thế lực thù địch... he he he