Thỉnh thoảng mình cũng viết truyện ngắn và được đăng cũng nhiều nhiều. Bắt đầu từ nay mình sẽ gửi tới bạn bè những truyện ngắn của mình. Gọi là truyện ngắn nhưng so với những bài trong blog thì nó dài gấp... mười lần. Vì vậy mỗi truyện mình sẽ đăng thành nhiều kỳ để bạn bè... đỡ mệt.
Hôm nay mình gửi tới các bạn truyện ngắn "Trên trời dưới đất". Truyện này sẽ đăng làm 4 kỳ. (Khoe thêm một tý: "Trên trời...dưới đất" đã được chọn là 1 trong 9 truyện ngắn hay nhất của Văn Nghệ Trẻ năm 2010)
Hai chị em nó đang lơ lửng dựa vào nhau trên ngọn cây cau trước nhà. Hôm kia, hôm kìa mọi người còn bảo với chúng đấy là trên trời. Trời còn cao bao nhiêu nữa nó không biết, nhưng nó biết chắc chắn mình không ở trên mặt đất như mọi người… Cái ngọn cây cau mà mọi ngày nó ngước lên nhìn và tự hỏi sao mình lại không thể lên trên đó. Nó muốn lên đó vì ở đấy có những tàu lá lúc nào cũng phơ phất như một lưỡi cưa cắt vào bầu trời màu xanh lơ. Chỉ có một điều lạ là lưỡi cưa ấy đang làm một việc vô ích: cưa trời thành những mẩu nhỏ, nhưng khi lưỡi cưa vừa đi qua thì lập tức trời lại liền như cũ. Giá mà những vết cắt kia không liền lại thì một mảng xanh lơ phải rụng xuống và trời bị thủng một chỗ, nhòm qua cái lỗ thủng ấy sẽ biết được trên trời có cái gì. Chắc là có nhiều thứ lạ!
Bây giờ thì những tàu lá cau đang đung đưa dưới chân chúng. Không khí trên này lạnh và ẩm… Nó thấy người mình nhẹ như sương nhưng không hề có cảm giác lạnh. Càng không hề có cảm giác tê buốt như lúc chiều qua khi rơi xuống cái hố…
Nhà nó đang có đông người ra vào. Còn đông hơn cả những lần có đám giỗ. Lần này có cả những chú công an và mấy bác cán bộ xã… Những chú công an thì nó ít khi gặp, bởi ở trường thì chỉ có các thầy cô giáo và các bạn, các chú công an không bao giờ đến trường để bắt trẻ con vì chúng nó đứa nào cũng ngoan. Nó biết điều ấy vì năm nay nó tám tuổi đã học lớp Ba còn em nó là bé Nhẫn sáu tuổi đang học lớp Một. Các bác cán bộ xã thỉnh thoảng cũng đến trường vào những dịp toàn trường tập trung cờ hoa rực rỡ. Theo lời cô giáo dặn, chúng nó phải vỗ tay nhiệt liệt đến rát đỏ lòng bàn tay để hoan hô những bài phát biểu dài dằng dặc của các bác. Bọn nó thích nghe hát hoặc nghe kể chuyện cổ tích hơn. Giá mà các bác ấy hát hoặc kể chuyện thì tốt quá. Nhưng họ lại chỉ nói những điều mà chúng nó chẳng hiểu gì. Nào là tương lai, nào là tiền phong, nào là lý tưởng... Nhiều khi còn gọi chúng nó là măng non. Măng non chắc như là cái măng tre. Nhiều lúc nó cứ tưởng mình là một cái măng tre. Trên đầu mình sẽ nhọn hoắt… Eo ôi, vậy thì xấu lắm. Soi gương thấy đầu vẫn tròn, chỉ cái đuôi tóc là hơi vổng lên, yên tâm là các bác ấy nói vậy cho vui thôi. Mẹ lại gọi chúng nó là những cún con. Nghe thích hơn, vì những con cún trong nhà trông ngộ lắm. Chúng suốt ngày vẫy tai, chạy nhảy và quay vòng tròn để đuổi bắt cái đuôi của chính mình… Mà sao người lại không có đuôi nhỉ?
Bé Nhẫn đứng cạnh nó bỗng hỏi: Chị Nhu ơi! Mẹ đâu? Không nghe thấy tiếng nhưng nó vẫn biết điều em nó hỏi. Nó bảo chị cũng không trông thấy mẹ. Tự nhiên nó phát hiện ra mình nói mà không nghe thấy tiếng nói của mình. Sao lại vậy nhỉ. Nhưng bé Nhẫn vẫn nghe thấy. Bé bảo chị ơi ta vào nhà xem mẹ có nhà không. Tài thật! Mới hôm qua cô giáo gọi lên đọc bài, nó đọc hơi nhỏ mà cô đã nhắc nhở ngay, bảo phải đọc to cho cả lớp cùng nghe. Vậy mà bây giờ không cần phải nghe thấy tiếng mà vẫn biết được đứa kia nói gì…
Hai chị em cùng nắm tay nhau. Lạ lắm cơ: chỉ hơi lắc nhẹ người là đã đến sát hiên nhà. Người đứng đầy ngoài sân, ngoài hiên; chúng cứ chen bừa mà đi nhưng chả đụng vào ai. Chẳng ai để ý đến bọn chúng. Trong nhà cũng đông nghẹt người. Bà nội, bà ngoại, cô dì khóc vật vã… mắt sưng mọng, mấy người vừa quệt nước mắt vừa dỗ dành an ủi. Người lớn cũng lạ! Cũng khóc tu tu chẳng khác gì trẻ con, cũng được dỗ dành mà vẫn chẳng chịu nín. Nhiều người ngày thường ít khi đến nhà nhưng hôm nay cũng có mặt. Đàn ông mắt đỏ hoe ngồi trầm ngâm trước cái điếu thuốc lào, đàn bà thì tụm năm tụm ba vừa thì thầm vừa sụt sịt…
Ngồi bệt trên nền nhà ngay cạnh chân giường mà chị em nó vẫn nằm hàng ngày, mẹ nó khóc không ra tiếng, tóc tai xõa xợi, đầu đập ình ịch vào thành giường, hai tay giơ lên trời rồi lại đập xuống đất. Chưa bao giờ thấy mẹ nó khóc như thế. Hay là ai đánh mẹ? Hay là nhà bị mất cái gì? Chúng muốn lại ôm lấy mẹ, bảo mẹ rằng chúng con đây, đừng khóc nữa kẻo chúng con sợ. Chắc mẹ sẽ nín ngay.
Nhưng lẫn trong tiếng khóc là tiếng ê a nhịp theo tiếng chuông tiếng mõ rời rạc não nề:
Hờ… ờ… Hồn xiêu.. phách lạc… biết đâu bây giờ
Hoặc là ẩn ngang bờ dọc bụi
Hay là nương ngọn suối chân mây
Hoặc là bãi cỏ bóng cây
Hoặc là quán nọ cầu này bơ vơ…*
Nó chợt dừng lại…
(Kỳ sau đăng tiếp)
Hay quá! Em hóng bác đấy. Nhưng nhắc lại là bác chêm hình ảnh vào, cho bài viết đa dạng - phong phú và hấp dẫn hơn. Rất mong dịp gần nhất, về quê Nam Định thăm bác, nhận họ Mai nhà mình!..
Trả lờiXóaCảm Ơn MTH nhiều. Mình đang cố gắng làm như vậy. Khi nào sắp xếp được báo cho mình biết sớm nhé!
Trả lờiXóaHắn đến từ lúc nào không ai thấy. Ngồi bệt xuống một góc sân, khuôn mặt thất thần, ngơ ngác.
Trả lờiXóaMột chốc hắn không nói gì, lặng lẽ về hai mắt đớn đau.
Buồn quá.
Kiếp sinh linh