Hắn lăn ra nhà rồi gào tướng lên:
- Mả bố nhà chúng nó, đến ti vi mà cũng nói sai nói ngọng!
Mình chả hiểu ra làm sao. Thằng này điên chắc! Ti vi nó nói thế nào kệ nó việc gì mày phải nằm lăn ra chửi bới.
- Nhưng mà tức lắm! Tức không chịu được.
- Nó nói ngọng cái gì?
- Không banh tai ra mà nghe. Còn phải hỏi? Dự báo thời tiết đấy. Phía đông Bắc bộ trời nhiều mây có mưa dào dải dác. Lộn cả ruột!
- Ừ nhỉ. Nhưng đấy là người ta nói tiếng Hà Nội, tiếng nói chuẩn của cả nước- Mình công nhận nhưng còn cố bào chữa cho mưa dào dải dác.
Hắn gầm lên, xổ ra một tràng:
- Này tao bảo, đã ngu thì bảo là ngu. Lại còn cố mà bào chữa. Vậy trong từ điển thừa ra chữ e rờ à! Đài là của Nhà nước mà còn nói sai thì ai nghe. Đây nhá: Đọc chuyện đêm khuya nhân vật bà Rơi nó đọc thành bà Dơi. Cái tên Rơi các cụ đặt là từ cái việc bà ấy bị đẻ rơi ngoài đường. Nhưng nó đọc là bà Dơi thì người ta lại nghĩ bà ấy là có tính lăng nhăng dơi chuột. Ngu là ở chỗ ấy.
Mình còn cố vớt vát: thì cái tên quan trọng đếch gì. Vả lại người ta nói đã quen mồm rồi. Hắn độp lại ngay:
- Quen cái chó gì? Quen mồm vậy mà đã đứa nào dám đọc là Tô Huy Dứa… có mà chết cha nhà nó. Chết từ Tổng Giám đốc giở xuống chứ chuyện bỡn à. Vẫn phải cong lưỡi lên mà đọc cho ra Tô Huy Rứa.
- Vậy ra là họ sợ mà phải đọc đúng.
- Đếch phải. Có cái vì sợ nên nói không đúng thành thử dễ hiểu nhầm.
Mình nghĩ, thằng này lên cơn rồi nói bậy. Làm gì có chuyện đó! Hắn như biết ý nghi ngờ ấy, nên xoay người nằm nghiêng thì thào: Đầy cái vì sợ mà không dám nói đúng sự thật. Đến lúc buộc phải nói thì muộn mẹ nó rồi.
Mình cố gặng hỏi. Hắn đã định trả lời nhưng lại tặc lưỡi: Thôi tao đếch nói nữa, không có lại bảo tao là phản động.
Rồi hắn ngồi dậy, phủi đít quần. Về!
Hi hi. "đếch nói nữa, không có lại bảo là (phản động)". Câu này phải nói là 'bia đá'.
Trả lờiXóaĐọc văn cụ thấy đời đỡ héo hơn một tí.