Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

VẤT VẢ LÊN CHỨC, LÊN ĐỜI, LÊN...

Mấy năm nay rộ lên chuyện giáo viên các nhà trường nhao nhao phấn đấu để lên chức Hiệu phó Hiệu trưởng.

Mình cho rằng cũng phải thôi. Phàm là người có chí tiến thủ thì khi mới bắt đầu là anh binh Nhì đã phải mơ đến lúc thành Nguyên soái. Là giáo viên phấn đấu lên Hiệu phó Hiệu trưởng cũng là cái sự thường tình. Dù rằng cái chức vụ ấy cũng chỉ là cái anh đầu binh cuối cán trong một nhà trường.

Nhưng con đường đi từ anh lính quèn đến Nguyên soái vĩ đại cũng muôn nẻo gập ghềnh. Bây giờ là cả một cuộc CHẠY(!) đua tranh khốc liệt.

Trong ngành Giáo dục lại thấy có sự lạ:

Hai đối tượng: một không thể có chồng …và một đằng có chồng (hoặc có thể lấy chồng). Tại sao lại chia đối tượng như vậy thì người đọc tự hiểu… Hí Hí!!!

Trong cuộc đua ấy, bên có chồng (hoặc có thể lấy chồng) bao giờ cũng thắng! Mặc dù bên kia hơn hẳn về trình độ năng lực.

Sao thế nhỉ?

Có mấy chị em khi lên Hiệu trưởng Hiệu phó thì tự dưng dung nhan xuống cấp trầm trọng.

Tính mình hay nói thẳng. Một lần thấy mấy chị em mới lên chức ngồi với nhau nói trường em vất vả, trường em khó khăn, em vất vả, em ngày đêm, em lo lắng… mình ngứa mồm bảo: các em sao dốt thế. Đang tự dưng ôm khốn nạn vào thân. Báu gì cái chức Hiệu trưởng Hiệu phó mà đang hẳn hoi bây giờ đứa nào đứa nấy vêu vao như cú rõm. Phụ nữ phải lấy nhan sắc làm trọng. Sao chồng chúng mày nó cũng đồng ý. Không sợ chồng nó chê, nó bỏ đi theo con khác thì toi à?

Một cô vốn là giáo viên văn bảo: Em chả sợ! Vì chồng em muốn em lên chức, vậy mới có đầu tư cho mà CHẠY chứ! Hậu quả thế nào thì phải chịu. “Mình làm mình chịu kêu mà ai thương”

Phải nói là cô này thuộc Truyện Kiều!

Còn một cô bảo: Em chả sợ chồng chê. Vì lão nhà em già hơn em nhiều!

Mình nhìn cô ta, vậy lão nhà cô ta có dễ đến tám mươi tuổi chứ chả chơi. !

Vài tháng sau mình đi họp lại gặp các cô. Tự dưng thấy nhất loạt “Đổi mới”. Nhất loạt mặt mũi vôi ve đơ-cu-lơ cẩn thận (Có nàng còn quét vôi cả cánh tay), tóc duỗi mành mành, quần bò áo chẽn hàng hiệu, đồi núi nhấp nhô… giày cao gót rón ra rón rén… phong độ yểu điệu thục nữ.

Lại ngứa mồm hỏi: Sao các cô em, chồng chê rồi à? Sợ các lão ấy chê rồi à?

- Các lão nào? Các cô hỏi ngược lại mình.

- Các lão chồng các cô chứ còn lão nào!

Nhất loạt nhao nhao trả lời: Tưởng gì! Chúng em có sợ khối!..

- Ơ hay! Mấy cái cô này, chức Hiệu trưởng Hiệu phó là gì mà đã không sợ chồng. Vậy chúng mày sợ cái gì?

Giữa lúc ấy thì gừ… gừ… rừ rừ…Bụng các cô rung bần bật, rồi cho tay vào cạp quần: Điện thoại! (chả là trong cuộc họp điện thoại tắt nhạc chuông). Cùng một lúc các cô chộp điện thoại chạy vọt ra khỏi hội trường… Mình ngóng cổ nghe câu được câu chăng: … vơng..! Em đây… Em cũng đang họp tại Phòng… Trưa! Ở đâu ạ? vơng… vơng! chỗ kia cũng thấy ỏn ẻn vơng...em đây anh ạ! ra chiều tình cảm rất là lâm li... Mình đoán chắc là chồng các cô gọi, lại ngứa mồm bảo: Khiếp! vợ vừa mới đi họp mà đã nhớ quá, đã réo rắt...

Nhưng lạ! Cô nào cũng vâng dạ, cô nào cũng có hẹn trưa...chả nhẽ các đức ông chồng nhớ vợ quá phải lên huyện chờ tận đến trưa? Trưa nay hội nghị thừa ối cơm. Mình tròn mắt. Một cô bâng quơ thanh minh:

- Liên hệ công tác đấy, bận khiếp lên được… Sau Đại Hội… từ xã đến huyện toàn cán bộ lãnh đạo vừa trẻ vừa năng động…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét