Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

NGÀY XƯA... BÂY GIỜ...

Dạo này ông hàng xóm “đếch nói nữa…” ít sang nhà mình. Có lẽ hắn giận mình vì cái tội mình hay lý sự bằng giọng chính phủ khi tranh luận. Xét cho cùng rồi thắng thua cũng chẳng bao giờ ngã ngũ, nhiều lúc mất mặn mất nhạt. Rồi xa nhau. Tự dưng vì mấy chuyện vớ vẩn chẳng hệ trọng lắm đến mỗi người… nhưng lại tức anh ách… Cả hai cùng tức vì không thắng nổi nhau.
Chủ nhật thấy hắn le ve qua nhà. Mình vội mời hắn vào. Lưỡng lự một tý rồi hắn cũng bước vào nhà. Vừa đặt đít xuống ghế hắn đã hất hàm hỏi ngay:
- Có việc gì thế. Hôm nay tớ đếch muốn cãi nhau với ông đâu đấy.
Mình lúng túng mở đầu: hôm nay tớ đọc báo thấy nói từ cái vụ thảm họa kép mới thấy người Nhật có nếp sống quy củ, biết yêu thương nhau, hoạn nạn mà bình tĩnh vẫn kỷ cương… Trong khi đó người Việt ta thì hở ra là bon chen chụp giật, ghen ăn ghét ở, hối lộ, lạm phát kinh khủng…
Hắn hỏi ngay:
- Ông cũng nghĩ thế à?
- Thì các báo cũng nói, nhiều học giả cũng nói vậy!
Hắn trầm ngâm: Thế họ có nói nguyên nhân của những thói xấu ấy không?
Mình bảo: thì người ta nói như vậy tức là nói bản chất người Việt mình nó thế. Cái nước mình nó như thế!
Hắn trợn mắt:
- Ngu! Ngu hết chỗ nói. Tớ hỏi ông: ngày xưa... cái hồi chiến tranh ấy, có kỷ cương, có thương yêu nhau không?
- Có! Người nông thôn còn nhường nhà cửa cho người thành phố về sơ tán… Nhịn đói dành gạo đóng góp cho kháng chiến… hy sinh tính mạng để bảo vệ cán bộ bộ đội…
Hắn chộp ngay lấy: Vậy những cái mà ông vừa nói là bản chất của người Việt ta đấy. Sao lại bảo không thương yêu nhau, nhà nào biết nhà ấy. Thua chưa. Một không nhá!
Ừ thằng cha này nói hay phết. Chừng như biết mình đuối lí. Hắn bồi thêm:
- Ngày xưa ông chạy chức hiệu trưởng hết bao nhiêu tiền?
- Đồ xỏ lá! Việc gì phải tiền nong. Người ta thấy mình làm được thì người ta đề bạt. Thế thôi. Ông mà lại thèm lèm nhèm…Quả thật mình cáu quá không chịu nổi khi nghe hắn hỏi vậy.
Tưởng rằng hắn tức khi bị chửi. Nhưng không. Hôm nay thằng này bình tĩnh gớm! Lạ thế. Hắn thong thả hỏi:
-Vậy bây giờ chạy cái chức lèm nhèm như ông hết cỡ bao nhiêu?
Mình bảo là không biết chính xác nhưng bọn mới lên nó nói cũng nhiều nhiều. Người ta ra giá cụ thể với đương sự cỡ dăm bảy chục…
Hắn thủng thẳng:
- Vậy những cái xấu mà các bậc học giả nhận xét từ đâu mà ra. Ông cũng biết rồi đấy. Thôi tớ đếch nói nữa không lại bảo là…
Và hắn đứng dậy phủi đít quần… Về!

5 nhận xét:

  1. Không có tình huống căng thẳng, bác nhể?

    Trả lờiXóa
  2. Thỉnh thoảng cũng phải mềm một tí. Vẫn sợ nói ra lại bảo là...

    Trả lờiXóa
  3. Ngaỳ xưa...Thôi thế ngày xưa
    Vì ai nên nỗi từa lưa thế này ?
    Mới sớm nắng. Chiều phủ mây
    Ngẫm con tạo hóa xoay vần trần ai !

    Trả lờiXóa
  4. bao giờ cho đến... ngày xưa? ? ?

    Trả lờiXóa
  5. Không hiểu sao em lại có liên tưởng ông “đếch nói nữa…” với nhân vật Chu Văn Quyềnh!

    Trả lờiXóa